“Cô Bạch, cô không sao chứ?”
Mấy người giúp việc hoảng sợ, đây là khách quý của bà Hoắc, bây giờ bị thương có phải bọn họ cũng sẽ bị chịu tội như vậy không?
Bà Bạch vội vàng chạy vào:
"Anh Anh! Diệp Mộc Châu cái đồ chết tiệt này, có phải cô muốn giết người không? Bảo vệ đâu?"
Mặt Bạch Anh đầy máu, vô cùng yếu ớt: "Thím à, con không sao, đừng trách cô Diệp, tất cả đều là lỗi của con, là lỗi của con, cô ấy không cố ý đẩy con."
Một người giúp việc trong đó sợ chuyện liên lụy đến mình, tức giận nói: "Cô Diệp, bà chủ để cô đến xin lỗi cô Bạch chứ không phải là làm cô Bạch bị thương! Bây giờ cô Bạch bị thương, cô khó mà thoát tội!"
Diệp Mộc Châu nhìn vết thương đẫm máu trên đầu Bạch Anh.
Đối với một người đàn ông mà tự tổn thương chính mình đến vậy, có thực sự đáng giá không?
Nhưng không đợi cô nghĩ ra, bà Bạch đã khóc thét lên:
"Đem con tiện nhân cái này trói vào trong phòng tối, dùng gia pháp!".
Diệp Mộc Châu nhìn thấy vẻ đắc ý trong mắt Bạch Anh, sau đó nhìn về phía bà Bạch.
Những người không nói lý mãi mãi sẽ không phân rẽ phải trái, họ chỉ tin những gì họ nhìn thấy.
Bất kể cô có làm Bạch Anh bị thương hay không, bà Bạch cũng sẽ tìm mọi cách để đổ tội lên đầu cô, bây giờ muốn giải thích, cho dù có mười nghìn bằng chứng chứng minh đó không phải là cô làm thì bà Bạch và bà Hoắc cũng sẽ đổi trắng thay đen.
Vì vậy tốt hơn hết là đừng lãng phí lời.
Quan trọng hơn là Diệp Mộc Châu vẫn luôn suy nghĩ về hành vi của Bạch Anh.
Diệp Khánh Thy và Bạch Anh đều không tiếc tổn thương bản thân mình vì người đàn ông họ muốn...!Đây là tình yêu sao?
Nhưng nếu đó là tình yêu, tại sao nó phải được chứng minh bằng cách này?
Diệp Mộc Châu bị người giúp việc đẩy vào phòng tối, bà Bạch gần như ngất đi vì tức giận, tự nhiên bà ta cũng không nhìn thấy nụ cười thành công trên mặt của Bạch Anh.
Diệp Mộc Châu hơi nhướng mày nhìn xung quanh.
Một căn phòng nhỏ tối tăm không thể bẫy được cô, trong căn phòng tối duỗi năm ngón tay
ra cũng không thấy được, cô lấy điện thoại di động ra ẩn vài cái giải trừ tấm chăn tín hiệu.
Diệp Mộc Châu đang cầm điện thoại, nhưng không nghĩ ra nên nhắn cái gì cho Hoắc Việt Bách.
Tại sao cô lại tìm kiếm anh? Hiển nhiên là cô có thể tự mình đi ra ngoài, không vạch trần Bạch Anh là vì còn chưa đến