Sắc mặt Chu Chính Hà hơi thay đổi.
Diệp Gia Trường sợ đắc tội với Bậc thầy phiên dịch này nên vội vàng mắng: “Diệp Mộc Châu, đã gian lận còn không chịu thừa nhận, mày thật là ngỗ nghịch quá mà!”
Diệp Khánh Thy cắn môi dưới: “Cha, cha đừng nghiêm khắc với chị như vậy.
Chị nhất định sẽ xin lỗi mà”
Diệp Mộc Châu gõ đầu ngón tay lên mặt bàn, chẳng hề để ý đến âm thanh ồn ào của hai người phía sau.
Ánh mắt cô dừng lại trên người Chu Chính Hà, nở nụ cười đầy ẩn ý: “Thầy Chu, ông biết tôi rốt cuộc có gian lận hay không mà.”
Ánh mắt đang né tránh của Chu Chính Hà khẽ động.
Ông ta cố làm ra vẻ khinh thường nhưng tuyệt nhiên lại không dám nhìn thẳng vào mắt cô.
Đúng vậy, ông ta biết Diệp Mộc Châu không gian lận, vậy thì đã sao?
Cái loại thiên tài này đáng bị chôn vùi và tiêu diệt.
Nếu không, một khi cô ta được tất cả mọi người biết đến thì một nhà phiên dịch đã trải qua bốn mươi năm kinh nghiệm mới có thể được gọi là thành công như ông ta, chẳng phải sẽ trở thành trò cười cho người khác sao?
Ánh mắt của Diệp Gia Trường sắc bén: “Diệp Mộc Châu, mày ngậm miệng lại cho tao! Nhà họ Diệp bọn tao sao lại có loại sao chổi như mày thế này? Mày đã gian lận thì nên nhận lỗi đi, còn ở đây nói bậy bạ gì thế hả?”
Đôi mắt Diệp Mộc Châu đong đầy vẻ giễu cợt.
Làm cha kiểu này có nên tính không! Sự việc còn chưa được điều tra rõ ràng đã vội vàng tin vào vài ba câu của người ngoài mà cương quyết gán cho cô cái tội gian lận.
Cũng may là cô không có tình cảm gì với nhà họ Diệp, nếu không thì chẳng phải sẽ đau lòng đến chết vì có loại cha thế này sao.
Hai mắt Diệp Khánh Thy đã đỏ bừng: "Chị, chị mau nhận lỗi với thầy Chu đi.
Chỉ cần chị thật lòng hối cải, mọi người sẽ tha thứ cho chị mà.
Sau này chị vẫn là người chị tốt của em”
Chu Chính Hà hằng giọng: “Được rồi, Diệp Mộc Châu.
Nhân lúc tôi đang ở đây, mau xin lỗi rồi sau đó thừa nhận sự thật là cô đã gian lận đi.
Tôi không muốn lãng phí thời gian của mình cho cô”.
Diệp Mộc Châu nhìn quanh.
Hay lắm, ai nấy đều ép cô phải xin lỗi.
Chuyện này hiển nhiên là do Diệp Khánh Thy và Chu Chính Hà bày ra, rõ ràng là cô không gian lận.
Bây giờ hai tên thủ phạm gây tội lại đứng ở cương vị là người bị hại, tận tình khuyên bảo cô nhận tội.
Diệp Mộc Châu nhắm mắt lại, rồi đột nhiên mở bừng ra: “Thưa ông Chu, hiệu trưởng, các giáo sư và rất nhiều bạn học của trường Đại học Thanh Kiều đều có thể chứng minh rằng tôi không gian lận.
Nếu ông vẫn một mực khẳng định tôi đã gian lận cũng không tin tưởng giáo sư của Thanh Kiều, cũng không sao cả”.
“Như vậy đi, ông Chu chắc hẳn sẽ