Diệp Mộc Châu biết Diệp Khánh Thy là một con người độc địa, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng cô ta lại lợi dụng đảm trẻ vị thành niên này để làm những chuyện phi pháp thay cho cô ta, hơn nữa lại còn là chuyện tội ác tày trời.
Những cậu trai đó cười đắc chí: “Xinh đẹp như vậy, thảo nào có thể cướp đi sức hút của Khánh Thy, mày yên tâm, đợi sau khi mày chết đi thì bọn tao sẽ phá huỷ khuôn mặt của mày để mọi người khinh bỉ mày, đồ xấu xí, ha ha ha!”
“Đừng mà, giết chết như vậy sao? Cô ta trông xinh đẹp như thế mà không cho anh em chơi đùa chút à? Ai bảo cô ta không biết tốt xấu, đồ của Khánh Thy chúng ta cũng dám giành giật!”
Diệp Mộc Châu cảm thấy trong lòng ớn lạnh, đúng là điên rồi.
Diệp Khánh Thy và cả đám hộ vệ của Diệp Khánh Thy cũng điên rồi!
Diệp Khánh Thy có phải muốn ngồi tù vì xúi bậy người vị thành niên phạm tội không? Vậy thì cô sẽ cho cô ta được toại nguyện!
Chính vào lúc này, một cô gái trong đó như thể đã chịu kích động gì vậy: “Ai bảo mày xinh đẹp như vậy! Khánh Thy đã từng nói rằng người xinh đẹp nhất trên đời này chỉ có thể là cô ấy, những người xinh đẹp hơn cô ấy thì đều phải chết, mày đi chết đi!”
Một con dao gọt hoa quả hung hăng đâm về phía đỉnh đầu của cô!
"A!"
Nhưng cô gái đó đã phát ra một tiếng hét thê thảm.
Đôi chân thon dài đạp một phát không chút thương tiếc, cô gái cầm dao đó lập tức bị đá văng ra xa ba mét, nặng nề ngã xuống đất và đau đớn khóc lớn.
Chiếc áo gió của Hoắc Việt Bách đang bay phấp phới trong gió, ánh mắt của anh lạnh lùng như thần chết liếc nhìn tám người đang nhìn mình chằm chằm.
Cậu trai cầm đầu hung dữ nói: “Còn có người giúp đỡ à! Chúng ta cùng nhau lên! Giết người đàn ông này trước, sau đó bắt cóc Diệp Mộc Châu! Nhanh lên, chúng ta là người vị thành niên, cho dù giết chết họ thì chúng ta cũng không chết được đâu!”
Sau khi dứt lời thì bỗng nhiên có một cái bình chứa đầy dịch thể bay về phía cô, Diệp Mộc Châu lập tức hiểu ra đây là thứ gì.
Đó là axit sunfuric!
Hoắc Việt Bách nheo mắt lại, động tác nhanh cực kỳ, ôm lấy Diệp Mộc Châu rồi xoay người,
axit sunfuric lướt qua bên cạnh họ và đập mạnh vào mặt của cậu trai cầm đầu.
Khung cảnh nhất thời hỗn loạn, tiếng khóc lóc và mắng chửi của cậu trai đó vang lên không ngừng.
Diệp Mộc Châu muốn đi nhặt chiếc đồng hồ đã vỡ vụn trên mặt đất, nhưng cả người đột nhiên bị kéo mạnh vào trong vòng tay.
“Hoắc Việt Bách, anh làm gì.
.
"
“Không sao cả”
Trên người của người đàn ông này có