Tần Dật Thanh cắt ngang: “Xem ra, tôi và tổng giám đốc Diệp không thể nào tiếp tục tiến hành hợp tác với nhau rồi.
Nếu thật sự là một người không biết phân phải trái, đem tài sản của con gái trong giá thú đưa cho con gái riêng, để con gái riêng đè đầu cưỡi cổ con gái trong giá thú.
Tôi thật sự không tin được vào biểu hiện của tổng giám đốc Diệp khi sau này chúng ta có hợp tác”.
Anh ta phủi bụi vô hình trên vai: “Tổng giám đốc Diệp, chào ông”
Hds âm thầm giật mình! Tần Dật Thanh đầu tư tận hơn ba mươi triệu đô đấy!
Đối với nhà họ Diệp chẳng ra sao như hiện tại mà nói, thì hơn ba mươi triệu đô ấy chẳng khác gì tiền cứu mạng.
Nếu như Tần Dật Thanh đi rồi, thì ông ta kiếm đâu ra số tiền đầu tư lớn như thế nữa?
Hết lần này tới lần khác, Tần Dật Thanh không biết Diệp Mộc Châu ác độc đến nhường nào, chỉ cho rằng ông ta bất công vì con gái riêng, nhưng việc ông ta thiên vị Khánh Thy đều có lý do!
Khánh Thy nghe lời, thông minh, Diệp Mộc Châu thì chỉ biết gây chuyện, ông ta cũng bất đắc dĩ lắm mới từ bỏ Diệp Mộc Châu, nếu không thì sao ông ta lại nỡ bỏ đứa con mà vợ cả của mình sinh ra chứ?
Nhưng bây giờ Tần Dật Thanh càng ngày càng đi quá giới hạn, khoản đầu tư này hao tốn rất nhiều sức lực của ông ta, nếu anh ấy rút vốn thì coi như toàn bộ nhà họ Diệp đi tong.
Diệp Gia Trường nhìn Diệp Khánh Thy một chút, trong ánh mắt hoảng sợ của cô ta, ông ta vội vàng chạy tới, trưng ra vẻ mặt nịnh nọt..
“Tổng giám đốc Tần! Cậu hiểu lầm rồi! Sao tôi lại là một người cha như thế được chứ? Tất cả đều là hiểu lầm thôi! Chiếc xe này không phải của Khánh Thy, là của Mộc Châu, tổng giám đốc Tần.”
Gương mặt Diệp Khánh Thy tái nhợt đi: “Cha..”
Đó là xe của cô ta, là vốn liếng để cô ta có thể khoe khoang, sao giờ lại là của Diệp Mộc Châu rồi?
Nhưng bây giờ Diệp Gia Trường không còn tâm trạng để ý đến Diệp Khánh Thy nữa rồi, ông ta còn đang lo lấy lòng: “Tổng giám đốc Tần, vì chiếc xe này quá quý giá cho nên Mộc Châu không muốn dùng lắm thôi, chứ từ trước Mộc Châu!”
Tần Dật Thanh nhếch miệng cười: “Thật sao?
Ánh mắt Diệp Gia Trường lạnh lùng nhìn về phía Diệp Mộc Châu, hận không thể bóp chết đứa con bất hiếu này, nhưng ngoài miệng lại chỉ có thể nói:
“Đúng vậy đấy tổng giám đốc Tần, dù sao Khánh Thy cũng chỉ là con gái riêng, mẹ của nó là người thứ ba, không ra gì, sau này công ty và nhà họ Diệp vẫn phải giao cho Mộc Châu, tôi...!Vì thế nên tôi mới hơi thiên vị con bé một chút, muốn cho nó mượn chiếc xe này để tới nhà họ Giản, Khánh Thy là con gái riêng nên nó