Lúc này, tiền sảnh buổi đấu giá.
Hoắc Việt Bách khẽ lắc ly rượu, biểu cảm lười nhác, lắng nghe lời nói của mọi người.
“Nghe nói có người phá hoại lễ phục Nguyệt Tức! bị cô Giản bắt được tại trận, người đó còn là bạn bè của cô giản nữa”.
“Ôi! người đó tên là Diệp Mộc Châu đúng không? Rất được bà Giản và cô Giản quý mến, cho dù là con gái riêng cũng được đặt cách mời tới buổi đấu giá, không ngờ rằng là loại người này”
“Cô ta ghen tỵ với cô giản nên mới phá hủy Nguyệt Tức sao?”
Lâm Khiếu Phương ở một bên nôn nóng: “Ông chủ Cửu, tại sao anh không tới giúp đỡ bà chủ? Bà chủ không phải con gái riêng, mà cô Giản cũng không phải là bạn của bà chủ, lễ phục chuyện đó nhất định là vu oan.
”
Bây giờ một mình bà chủ rất đơn đọc và bơ vơ đó, ông chủ Cửu anh hùng cứu mỹ nhân, há không phải có thể ôm được người đẹp về sao?
Vì sao ông chủ Cửu chưa từng nói chuyện yêu đương còn không chút chỉ số EQ này lại không thể lắng nghe ý kiến của mình chứ!
Hoắc Việt Bách nhấp một ngụm rượu vang, ánh mắt thản nhiên: “Giúp cô ấy? Chỉ là cô ấy không thích trổ tài thôi.
”
Những chuyện này của nhà họ Giản anh có thể xử lý, Diệp Mộc Châu không cần tự mình tới.
Bây giờ bị người ta vu oan bị người ta hiểu lầm, đây chính là “phương pháp” của cô ấy?
“Vậy, vậy cũng không thể nhìn bà chủ bị người ta bắt nạt.
”
Hoắc Việt Bách liếc mắt nhìn thời gian, thấy thời gian không còn nhiều nữa, mới nhếch môi khẽ cười: “Đi thôi”
Lâm Khiếu Phương không hiểu: “Đi đâu?” “Xem kịch” Hoắc Việt Bách khoác tây phục, đi về phía hậu trường buổi đấu giá.
Lâm Khiếu Phương âm thầm phản bác, xem kịch cái gì, rõ ràng là đi giúp bà chủ.
Người đàn ông có chỉ số EQ thấp, miệng lưỡi còn ác độc thật sự không cứu nổi rồi!
Giản Tuyết Ngưng khóc tới mức cả người run bần bật, lung lay sắp đổ: “Mộc Châu, tôi cũng không muốn đuổi cô đi, nhưng chuyện cô làm thật sự rất quá đáng,
+
từ nay về sau, chúng ta đừng là bạn bè nữa, cô đi đi”
Diệp Mộc Châu đứng yên bất động.
Vẻ mặt Hà Tĩnh lộ ra sự châm chọc: “Mấy người nào đó nhất định không chịu đi sao? Đã làm nhiều chuyện đáng khinh như thế còn muốn mặt dày ở lại tham gia buổi đấu giá? Không báo cảnh sát đã là nhân nhượng cổ rồi, cô còn không cút đi!”
Cuối cùng Diệp Mộc Châu cũng nhàn nhạt ngước nhìn.
Hà Tĩnh bị ánh mắt của cô nhìn tới phát sợ: “Cô làm gì thế! Tôi nói cô mặt dày là sai sao? Con người thấp kém, còn không đi thì tôi sẽ báo cảnh sát!”
Lông mày Diệp Mộc Châu khẽ