Bà Xã Là Nhất

Chương 101


trước sau





"Ông Cơ, con gái ông bị đánh gãy chân, dựa vào mức độ vết thương cũng như vết sưng tấy, có lẽ bị gãy vào tối hôm qua, bây giờ đã bỏ lỡ cả một buổi tối vì vậy cho dù có đưa tới bệnh viện tiến hành chữa trị cũng không thể chữa lành hoàn toàn, mọi người tốt nhất nên chuẩn bị sẵn tinh thần!"

Bác sĩ liếc nhìn vẻ mặt tức giận và kích động của Cơ Nghị, rồi tiếp tục nói.

"Chị, sao có thể thế được, tối hôm qua chị tôi vẫn ở trong phòng bệnh mà!"

Cơ Tích Tương không nghĩ rằng chị gái mình bị thương nặng đến vậy, người còn sống sờ sờ ra bị đánh gãy hai chân, đau đến mức nào chứ.

"Chuyện này tôi không biết, phiền nhường đường cho tôi một chút, nhân tiện, người nhà tốt nhất nên đến bệnh viện một chuyến, nếu đây là sự cố cố ý, tốt hơn hết là báo cảnh sát!"

Bác sĩ khuyên bảo xong, cho một vài y tá đã đưa Cơ Tích Vy lên xe cấp cứu.

"Là ai, cô cả Vĩnh, nói cho tôi, là ai, là ai độc ác, nhẫn tâm đánh gãy chân của Tích Vy?"

Cơ Nghị trầm ngâm nhìn Vĩnh Khiêm.

Vĩnh Khiêm đến đây sớm nhất nên chắc chắn cô ta biết được gì đấy.

"Bác trai, thật xin lỗi cháu cũng không biết sẽ xảy ra chuyện này, buổi sáng cháu có nhận được một bưu kiện nặc danh có địa chỉ và ảnh của Tích Vy, ảnh của Tích Vy cũng chính là bộ dạng vừa rồi, vì thế sau khi xem xong cháu vội vã đi đến đây, cũng không ngờ được thực sự xảy ra chuyện này!"

Sắc mặt của Vĩnh Khiêm hơi khó coi, Cơ Tích Vy bị hành hạ khổ sở, dù sao cũng là người phụ nữ đã ở bên cô đã nhiều năm như vậy, trong lòng vẫn có chút không nhịn được, nhất là khi cô ta nghe được bác sĩ nói hai chân của Cơ Tích Vy có khả năng bị phế.

Hơn nữa, tối hôm qua ở khách sạn Hoàng Triều, Tích Vy bị người đàn ông bên cạnh Nghiên Nghiên đánh gẫy hai chân, mới qua một ngày một đêm, Cơ Tích Vy đã hoàn toàn trở thành một người tàn tật.

Trong lòng bỗng trỗi lên cảm giác áy náy.

"Bác đừng lo lắng, chuyện này cháu nhất định sẽ tra rõ ràng cho Cơ Tích Vy một câu trả lời thoả đáng!

Vĩnh Khiêm rũ mắt xuống, nghiêm túc nói với Cơ Nghị.

"Vĩnh Khiêm, bác vẫn luôn luôn coi trọng cháu, luôn mong cháu và Tích Vy có thể hạnh phúc bên nhau, nhưng không ngờ Tích Vy lại trở nên như thế này, bây giờ Cơ gia ta lại ở tình cảnh này, hôn lễ của hai đứa, haizz..."

Cơ Nghị khẽ thở dài, sắc mặt tái nhợt mang chút u sầu, nhưng trong đôi mắt u ám lại ẩn chứa tia sắc bén, ông ta không ngừng quan sát sắc mặt của Vĩnh Khiêm.

Vĩnh Khiêm nhíu mày, đương nhiên cô ta hiểu được ý tứ trong lời nói của Cơ Nghị.

Giờ gia đình họ Cơ gần như hiu quạnh, chưa tìm ra giải pháp, giá cổ phiếu rớt xuống gần như đóng băng, nếu không tìm được đường đi mới thì chỉ còn nước phá sản.


Mà Cơ Tích Vy lại xảy ra chuyện như thế này, một người phụ nữ tay chân tàn tật cho dù có hôn ước với cô cả nhà họ Vĩnh, cùng với tai tiếng quá khứ nhơ nhuốc của Cơ Tích Vy, nhà họ Vĩnh cũng sẽ không bao giờ để cô ta làm bà chủ họ Vĩnh.

Lời nói của Cơ Nghị chắc chắn là một phép thử đối với Vĩnh Khiêm.

"Bác đừng lo lắng, cháu sẽ cố gắng hết sức để giúp nhà họ Cơ, nhưng dòng tiền lưu chuyển của nhà họ Vĩnh không nhiều, có lẽ cháu cần thêm vài ngày nữa, còn về Tích Vy, cháu nghe nói ở Quốc tế Đông Âu cháu nghe nói có một vị bác sĩ ngoại khoa rất giỏi tên là Robert, cô ấy được gọi là bác sĩ thiên tài, cháu sẽ tìm cách mời cô ấy đến chữa bệnh cho Tích Vy, bác đừng lo!"


Nghe được những lời này từ Vĩnh Khiêm, lông mày của Cơ Nghị càng thêm cau lại, trong lòng cũng không kìm được có chút tức giận, Vĩnh Khiêm này đúng là gian xảo.

Cô ta nói vài câu mơ hồ như thế thì khác gì không nói, nhưng sau này cô ta cũng nhắc tới vị "bác sĩ thiên tài" tên Robert, ông ta cũng từng nghe danh, chỉ là vị bác sĩ này quá khó mời hơn nữa tính tình cũng không tốt.

Nếu Vĩnh Khiêm thực sự có thể mời được cô ta chữa trị cho Tích Vy, thì có thể chân của Tích Vy thực sự có thể hồi phục.

"Vậy thì phiền cháu rồi, đợi Tích Vy tỉnh lại rồi chúng ta cùng bạn chuyện kết hôn của hai đứa, cháu sẽ không vì Tích Vy tàn tật mà không kết hôn với nó đâu nhỉ!"

Nếu Vĩnh Khiêm trả lời hai câu cho có, vậy thì Cơ Nghị buộc cô ta phải có câu trả lời.

Quả nhiên, khi nghe được lời nói của Cơ Nghị, Vĩnh Khiêm không khỏi nhíu mày, cô ta nhìn Cơ Nghị, lãnh đạm nói: "Chờ Tích Vy tỉnh lại trước đã rồi hỏi ý kiến của cô ấy đi ạ!"

Thấy Vĩnh Khiêm cứ như là đánh thái cực, đẩy câu hỏi lại về phía ông, trong lòng Cơ Nghị càng cảm thấy bực bội với Vĩnh Khiêm, nhưng đã nói đến nước này rồi, càng ép cô ta nữa thì cũng thật vô ý, dù sao nhà họ Cơ cũng cần nhà họ Vĩnh giúp đỡ.

Sau khi rời khỏi căn phòng quái quỷ đấy, Cơ Nghị đưa Cơ Tích Tương đến bệnh viện, còn Vĩnh Khiêm để Hạ Triết tra số điện thoại của Hân Nghiên, vừa tìm được, Vĩnh Khiêm nhanh chóng gọi cho Hân Nghiên.

Hân Nghiên vừa thức giấc chưa được bao lâu, ăn xong bữa sáng yêu thương do Diệu Hàm đặc biệt làm cho nàng, trong lòng nàng có tư vị tốt đẹp không nói nên lời, nhưng khi nhìn thấy số điện thoại lạ gọi tới hàng lông mày không kìm được cau lại.

"Tôi là Hân Nghiên, xin hỏi ai đây ạ!"

Một giọng nói quen thuộc lạnh lùng truyền đến, khiến Vĩnh Khiêm hơi giật mình.

Thấy người đầu bên kia điện thoại không lên tiếng, Hân Nghiên nhíu mày, lạnh lùng nói: "Nếu không nói thì tôi cúp máy đây!"

"Chờ một chút Nghiên Nghiên, là chị!"

Thấy Hân Nghiên sắp cúp máy, Vĩnh Khiêm vội vàng nói, vì sợ rằng chỉ sau một giây nữa Hân Nghiên sẽ thực sự cúp máy.

Nghe thấy cuộc gọi tới đúng là của Vĩnh Khiêm, Hân Nghiên không khỏi có chút kinh ngạc, nhíu mày: "Sao cô biết được số của tôi?"

"Nghiên Nghiên, Chị có thể tới tìm em nói chuyện không?" Vĩnh Khiêm không có trả lời mà hỏi thẳng.

"Xin lỗi, ngày hôm qua tôi đã nói với cô rất rõ ràng, tôi không còn chuyện gì nói với cô !" Hân Nghiên thật sự không muốn nhìn thấy Vĩnh Khiêm, vì vậy cô lạnh lùng từ chối.

"Đêm qua Tích Vy bị phế hai chân ở một Nhà quỷ ngoài ngoại ô, chuyện này có liên quan đến em không?

Vĩnh Khiêm đột nhiên hỏi, ánh mắt phức tạp tối sầm lại, hai tay siết chặt buông lỏng, không biết là cô ta muốn nghe Hân Nghiên nói có, hay là mong cô nói không phải.

Nghe thấy Vĩnh Khiêm nói vậy, Hân Nghiên không khỏi sửng sốt, lông mày nhíu chặt.

Đêm qua hai chân của Cơ Tích Vy bị phế? Sao có thể xảy ra chuyện đấy, là ai làm chứ!

"Nghiên Nghiên?" Sau một hồi không nghe thấy tiếng Hân Nghiên, Vĩnh Khiêm không khỏi hỏi lại.

"Đúng là quả báo, không ngờ trên đời này người thấy Cơ Tích Vy ngứa mắt cũng nhiều thật đấy, tôi không ra tay thì cũng có người khác làm thay tôi rồi, tôi thực sự nên cảm ơn người đã làm việc đấy, cô cả Vĩnh, nếu sáng sớm tinh mơ cô gọi điện tới chỉ để hỏi những câu này thì tôi cúp máy đây!"

Hân Nghiên chế nhạo, mỉa mai cười lạnh, nói xong định cúp máy

"Chờ một chút, chị muốn gặp em, ở chỗ cũ, em biết là nơi nào mà, em không tới chị sẽ cho người tra địa chỉ nơi ở của em, chị sẽ đi tìm em!" Vĩnh Khiêm bỗng nhiên nói.

Nói xong, cô ta cúp máy luôn.

Hân Nghiên nhìn điện thoại bị cúp máy, nhíu mày, rất ghét cái hành động này của Vĩnh Khiêm.

Nhưng cô càng không muốn để người phụ nữ đó thật sự tìm tới đây, khẽ thở ra một hơi, cầm lấy túi thì ra khỏi cửa.

Đại học Kinh đô nằm ở ngoại ô phía bắc Kinh đô, là một trường đại học trải qua trăm năm sương gió.

Ở một quán cà phê đối diện cổng trường đại học kinh đô, đôi mắt nhã nhặn của Vĩnh Khiêm vẫn luôn chú ý đến cửa vào, Hân Nghiên vừa bước vào quán cà phê, Vĩnh Khiêm đã nhìn thấy cô.

Vẻ mặt Hân Nghiên lạnh lùng, ngồi xuống đối diện Vĩnh Khiêm.


"Đây là latte lúc trước em thích uống nhất!"

Vĩnh Khiêm cười dịu dàng, đẩy một ly cà phê đến trước mặt Hân Nghiên, đôi mắt dịu dàng mang theo vẻ thâm tình.

Hân Nghiên nhìn thoáng qua ly cà phê mà Vĩnh Khiêm đẩy tới, lại nhìn mụ cười ôn nhu trên mặt Vĩnh Khiêm, chợt nhếch môi, trên gương mặt trong trẻo mà lạnh lùng hiện vẻ châm chọc, lạnh lùng từ chối.

"Thật ngại quá cô cả Vĩnh, từ trước đến giờ tôi không thích uống latte!"

Nghe được lời từ chối lạnh như băng của Hân Nghiên, sắc mặt Vĩnh Khiêm cứng đờ, nhíu mày, nhìn thoáng qua đầu ngón tay mình chạm vào tách cà phê, vậy mà lại cảm thấy hơi bỏng tay.

Thoáng nhíu mày, sau đó khuôn mặt dịu dàng nở một nụ cười hiền lành, nhìn Hân Nghiên thật sâu, nhìn vẻ lạnh như băng và mỉa mai xem thường của Hân Nghiên mà nói.

"Trước đây em thích uống nhất mà?"

Hân Nghiên không khỏi thấy buồn cười, vẻ mặt trong trẻo mà lạnh lùng cười mỉa mai nhìn Vĩnh Khiêm.

"cô cũng nói là trước đây mà, lần trước tôi cũng nói với cô cả Vĩnh rồi, tôi không còn là Hân Nghiên trước đây cô biết nữa, cũng không thích uống latte, thậm chí tôi còn không thích uống sữa!"

Hân Nghiên lạnh lùng nói. Cô không phải rất thích, cũng không hẳn là rất ghét sữa bò, nhưng có thể không uống thì sẽ không uống, đương nhiên đồ Diệu Hàm đưa cô thì lại khác.

Lời nói của Hân Nghiên không khỏi khiến trái tim Vĩnh Khiêm khẽ run rẩy một chút, sắc mặt hơi chờ mong, trong đôi mắt dịu dàng lóe lên một tia sáng cực kỳ rõ rệt.

"Vậy lúc trước em uống latte là vì..."

Ánh mắt dịu dàng của Vĩnh Khiêm vẫn luôn nhìn chăm chú vào Hân Nghiên, cảm giác được từ đáy lòng có một suy nghĩ điên cuồng mà sống động, làm cả người cô ta, cả trái tim cô ta đều nhịn không được mà phấn khích, ánh mắt thâm tình mà sáng rực.

Hân Nghiên nhìn Vĩnh Khiêm, ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng đảo qua trên mặt cô ta, vẻ mỉa mai trên mặt ngày càng sâu.

"Là vì chị thích uống đúng không?"

Hân Nghiên cũng không phủ nhận, đơn giản rõ ràng khẽ gật đầu: "Đúng!"


Không phủ nhận, lúc trước là bởi vì Vĩnh Khiêm thích uống latte, cho nên cô mới muốn nếm thử xem mùi vị món yêu thích của người phụ nữ mình thích là như thế nào.

Nhưng bây giờ không giống với lúc trước nữa, có lẽ sau một trận phản bội bốn năm trước thì tất cả mọi thứ đã không thể như trước đây được nữa, cô không còn theo đuổi, cũng không cần bởi vì người phụ nữ trước mặt này mà thay đổi khẩu vị của mình.

Cô chỉ nên là chính cô mà thôi.

Trong lòng đã suy đoán ra một câu trả lời như vậy, nhưng khi nghe chính miệng Hân Nghiên nói, Vĩnh Khiêm mới thật sự vui mừng và kích động, dường như là không thể kiềm chế tất cả tâm tư dưới đáy lòng mình, vui vẻ vươn tay, nắm lấy tay Hân Nghiên, nắm thật chặt.

Một đôi mắt trong trẻo sáng rực nhìn chằm chằm khuôn mặt Hân Nghiên: "Nghiên Nghiên, chị vui lắm, chị thật sự rất vui!"

Hân Nghiên nhíu mày, nhìn vẻ mặt mừng rỡ và kích động của Vĩnh Khiêm, bỗng hơi không hiểu, cánh tay nhúc nhích, dùng sức giãy khỏi tay Vĩnh Khiêm đang nắm chặt bàn tay nhỏ bé của mình, lạnh lùng cười nói.

"cô cả Vĩnh vẫn nên chú ý lời nói và việc làm của mình cho thích hợp, nếu để phóng viên chụp được, đối với cô thì chẳng sao cả, nhưng đối với tôi sẽ rất phiền phức, dù sao bây giờ tôi cũng là phụ nữ đã có gia đình!"

Một câu, sắc mặt Vĩnh Khiêm phút chốc đã trắng bệch, đôi mắt nhìn chằm chằm gương mặt Hân Nghiên, đột nhiên vội vàng nói.

"Nghiên Nghiên, cô cả nhà họ Diệu không hợp với em!"

"Không hợp với tôi, thật ra lời cô cả nhà họ Vĩnh muốn nói là tôi không xứng với cô cả nhà họ Diệu nhỉ, dù sao thì thân phận địa vị của tôi, mà Diệu Hàm lại là đệ nhất kinh đô, thân phận cao quý!"

Lời nói của Vĩnh Khiêm không hiểu sao chỉ khiến Hân Nghiên cảm thấy buồn cười, người phụ nữ này, sao từ trước tới giờ mình lại không phát hiện ra cô ta lại cực phẩm như vậy!

Nghe Hân Nghiên gọn gàng dứt khoát mở miệng như vậy, gương mặt dịu dàng của Vĩnh Khiêm khẽ nhíu mày.

Nghiên Nghiên trong trí nhớ của cô ta rõ ràng đã thay đổi rồi, không giống với trước đây nữa, từng là một Nghiên Nghiên dịu dàng ngoan ngoãn, dù cô ta có đưa ra bất kỳ quyết định nào cũng đều vui vẻ đồng ý, nhưng Nghiên Nghiên bây giờ dường như có nỗi oán hận rất lớn với cô ta.

Vĩnh Khiêm đương nhiên là không

hiểu Hân Nghiên, có lẽ cô ta từ trước đến giờ đều chưa từng hiểu, chỉ biết hưởng thụ tình yêu và mọi thứ Hân Nghiên trao cho cô ta.

Khi Hân Nghiên yêu một người phụ nữ, nhất định sẽ yêu đến mức không tiếc trao đi mọi thứ, cho dù là trả giá cả tính mạng.

Chỉ tiếc người phụ nữ này cuối cùng cũng không quý trọng Hân Nghiên!

"Nghiên Nghiên, tuy lời này sẽ tổn thương em, nhưng đây là sự thật, cô cả nhà họ Hạng đã được chọn để làm mợ cả nhà họ Diệu, em làm vậy là đắc tội cô cả nhà họ Hạng, hơn nữa Diệu Hàm chắc chắn không thật lòng yêu em, em có nghĩ đến việc sau này sẽ phải chịu áp lực từ phía nhà họ Hạng và nhà họ Diệu hay không!"

"Vậy cô cả Vĩnh có cách hay nào không?"

Hân Nghiên coi như đã nhìn ra, người phụ nữ này hôm nay hẹn mình ra đây chính là để chia rẽ cô và Diệu Hàm.

"Về bên chị, để chị chăm sóc em thật tốt đi!"

Vĩnh Khiêm đột nhiên vô cùng thâm tình mà nhìn Hân Nghiên, trên gương mặt dịu dàng mang theo vẻ yêu thương.

Hân Nghiên nghe Vĩnh Khiêm nói không khỏi hơi kinh ngạc, người phụ nữ này đúng là buồn cười, một tên phụ nữ phản bội mình sao vẫn còn có mặt mũi yêu cầu cô quay lại bên cạnh cô ta.

cô ta nghĩ Vĩnh Khiêm cô ta là cái thá gì.

Nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt Hân Nghiên, trong lòng Vĩnh Khiêm bỗng vui vẻ, cô ta biết trong lòng Nghiên Nghiên vẫn còn có mình mà.

Bốn năm trước cô và Nghiên Nghiên yêu nhau như vậy, Nghiên Nghiên từ trước đến nay luôn nặng tình, trong thời gian này sao có thể quay sang thích cô cả nhà họ Diệu chứ.

Chỉ là lời Hân Nghiên nói sau đó đã khiến nụ cười trên mặt Vĩnh Khiêm cứng đờ.

"Vĩnh Khiêm, cô dựa vào cái gì mà cho rằng đồ Hân Nghiên tôi đã vứt bỏ lại còn nhặt lên xài lại, cô đối với tôi chẳng qua cũng chỉ có thể mà thôi!"

Giọng nói trào phúng lạnh như băng giống như một lưỡi dao sắc bén, mạnh mẽ rạch vào trái tim vốn còn đang vui sướng của Vĩnh Khiêm, vẻ mặt dịu dàng của cô ta cứng đờ một hồi, sau đó nhíu mày thật chặt, vẻ mặt không vừa lòng nhìn Hân Nghiên.

"Nghiên Nghiên!"

"cô cả Vĩnh có thể gọi tôi là mợ Diệu, Diệu phu nhân, hoặc là cô Hân, tôi nghĩ quan hệ giữa chúng ta bây giờ cũng không tốt đẹp đến mức cô có thể xưng hô thân mật với tôi như thế!"

Hân Nghiên không thích người phụ nữ này lúc nào cũng dùng vẻ mặt thâm tình dịu dàng để gọi mình.

Vĩnh Khiêm hơi đau lòng nhìn Hân Nghiên, biết rằng nói thêm cũng chỉ làm Hân Nghiên càng phản cảm với cô ta hơn, thế nên bèn đổi chủ đề.

"Chuyện hai chân của Tích Vy bị tàn phế thật sự không liên quan đến em sao?"

Hân Nghiên thật không ngờ rằng uy tín của mình thấp đến vậy, đành nở nụ cười nhạt.

"Nếu cô cả nhà họ Vĩnh cảm thấy là tôi thì chính là tôi đi, dù sao nếu người khác không làm thì tôi nghĩ tôi cũng không nhịn nổi mà phế bỏ Cơ Tích Vy thôi. Nhưng phế bỏ hai chân của cô ta coi như là nhẹ rồi đó, nếu là tôi chỉ sợ tôi còn phế luôn cả đôi bàn tay hoàn hảo đó của cô ta!"

Phải nói rằng tính khí tàn bạo khát máu của Hân Nghiên đúng là cực giống Diệu Hàm.


Đôi bàn tay mà Hân Nghiên nghĩ tới, Diệu Hàm suýt nữa đã phế luôn rồi.

Vĩnh Khiêm cau mày nhìn Hân Nghiên trước mặt, không biết từ lúc nào mà người phụ nữ mình từng yêu sâu đậm đã trở nên xa lạ như thế, lạnh lùng như thế.

"Tại sao?"

"Vì tôi muốn thôi, tôi ghét cô ta, lí do này đã đủ chưa?" Hân Nghiên cao ngạo nở nụ cười, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng rơi vào trên người Vĩnh Khiêm, mang theo châm chọc và khinh thường.

Nghe được lời nói của Hân Nghiên, sắc âm trầm thoáng hiện trên mặt Vĩnh Khiêm.

Hân Nghiên cao ngạo, lạnh lùng như thế đều làm cho cô ta có ý nghĩ ngửa mặt nhìn lên, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt và trào phúng trên gương mặt đẹp đẽ của cô, đáy lòng càng thắt lại.

Sợ rằng mãi mãi cô ta cũng không biết mình đã bỏ lỡ một báu vật như thế nào!

"Nghiên Nghiên, dừng lại đi, cho dù bây giờ nhà họ Cơ đã bị em trả thù gần như phá sản, nhưng dù sao Cơ Nghị cũng không phải là một người chủ nhà đơn giản, em sẽ bị tổn thương, hơn nữa Vĩnh Thị cũng sẽ ra tay, em không đấu lại đâu!"

"Vậy thì sao? Muốn tôi dừng tay, cô cảm thấy cô có tư cách đó à?"

Hân Nghiên ngạo nghễ cười, nhướng mày nhìn Vĩnh Khiêm, giữa hai lông mày hiện lên sự cao ngạo, làm cho khí thế toàn thân lập tức khác hẳn với người khác.

Hân Nghiên, "Công Tử" của Đế quốc Ám Dạ, một nhà họ Vĩnh nho nhỏ cô không nhìn lọt, đã từng yêu thích, nhưng ở phút giây mà cô ta phản bội, sự yêu thích đó cũng biến thành thù hận chồng chất.


"Tại sao? Rốt cuộc thì nhà họ Cơ đắc tội em ở điểm nào, nếu như bây giờ em trả thù là vì chuyện năm đó của chị và Tích Vy thì cũng coi như đủ rồi!"


Cô ta phát hiện người phụ nữ mà trong lòng cô ta yêu sâu đậm nhất vẫn là nàng, đối với Cơ Tích Vy cũng chỉ là sự biết ơn và áy náy mà thôi!

"Vĩnh Khiêm, thật đáng lo cho chỉ số thông minh của cô !"

Hân Nghiên lạnh lùng giễu cợt, thật sự hơi khinh bỉ và coi thường Vĩnh Khiêm, đồng thời cũng cảm thấy xót thương cho ánh mắt của mình.

"Nói cho chị, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới khiến em hận nhà họ Cơ và chị như thế!"


Kể từ chiều hôm qua Vĩnh Khiêm vẫn luôn nghi ngờ, tự hỏi rốt cuộc là chuyện gì mới khiến cho Nghiên Nghiên hận nhà họ Cơ như thế, chẳng lẽ còn chuyện gì mà cô ta không biết.

Hân Nghiên nhíu mày, nhìn bộ dạng cau mày với vẻ mặt nghiêm trọng của Vĩnh Khiêm, ánh mắt mang theo sự lạnh lùng và châm biếm.

"cô muốn biết thật à?"

"Ừ!" Vĩnh Khiêm nghiêm túc nhìn Hân Nghiên, sau đó thì gật đầu.

"Có lẽ cô có thể đi hỏi ba mẹ cô , tôi nghĩ chắc họ sẽ rất bằng lòng nói cho cô biết, rốt cuộc năm đó có chuyện gì xảy ra. Hai người họ đều có tham gia đó, còn phần sau cô nên hỏi ai nhỉ? Đúng rồi, Cơ Nghị, cô nên hỏi xem ông ta xử lí như thế nào!"

Nhắc tới hai chữ Cơ Nghị, một luồng sát khí tàn ác lóe lên từ ánh mắt của Hân Nghiên, hận không thể băm vằm người này thành trăm mảnh.

"Đúng rồi, thêm vào đó là đầu óc của cô không dùng được, cô vẫn nên tự mình điều tra mới được, dù sao người mà đầu óc có vấn đề dễ bị người ta lừa lắm!"

Hân Nghiên lạnh lùng nói xong, cũng không có ý định ngồi xuống nữa mà đứng dậy.

"Em đi đâu thế?"

Thấy Hân Nghiên muốn rời đi, Vĩnh Khiêm lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nhìn cô dịu dàng hỏi.

"Về nhà!"

"Chị đưa em về!" Vĩnh Khiêm buột miệng nói, gắt gao nhìn Hân Nghiên chằm chằm.


"Cô cả nhà họ Vĩnh à, lúc này vợ chưa cưới của cô đang nằm trên giường, tay chân bị phế bỏ, người chồng sắp cười là cô lại trông không hề lo lắng, xin hỏi cô rảnh lắm à?"

"chị chỉ muốn tiễn em thôi!"

Vĩnh Khiêm nhíu mày, không biết làm sao mà thấy cô buộc mình và Tích Vy lại với nhau, trong lòng cứ cảm thấy bực bội không thoải mái.

"Không cần, tôi có xe mà, gặp lại sau nhé, à không, đừng gặp lại nữa!"

Hân Nghiên nói xong thì không quay đầu lại nữa mà rời khỏi tiệm cà phê.

Vĩnh Khiêm nhìn bóng lưng của Hân Nghiên rời đi mà không hề quay đầu lại, như thể bóng người này muốn hoàn toàn rời khỏi thế giới của cô ta vậy.

Sự chán nản và sợ hãi hiện lên trong mắt cô ta, ánh mắt dịu dàng đột nhiên trở nên kinh hoảng và lạnh lẽo.

Không, cô ta sẽ không buông tay, cô ta không tin người như Diệu Hàm sẽ đối xử tốt với Nghiên Nghiên, chỉ cần cô ta hủy bỏ hôn ước với Cơ Tích Vy, như thế thì cô ta và Nghiên Nghiên có thể ở bên nhau rồi.

Còn chuyện xảy ra vào bốn năm trước là...

Vĩnh Khiêm vừa ra khỏi tiệm cà phê là về nhà họ Vĩnh, ngay cả bệnh viện mà Cơ Tích Vy đang nằm cũng không tới.

Vừa về tới nhà họ Vĩnh, Vĩnh Khiêm đã nhìn thấy Vĩnh Nguyên Đông với vẻ mặt tươi tỉnh, vui vẻ ăn vận một phen chuẩn bị ra ngoài.

Từ xa Vĩnh Khiêm đã ngửi được mùi nước hoa trên người Vĩnh Nguyên Đông, lập tức nhíu mày quở trách: "Em ăn mặc thế này là định đi đâu?"

Mấy hôm trước Vĩnh Nguyên Đông vẫn buồn bã không vui, hỏi cô ta bị sao, cô ta chỉ nói một cô cô cả nhà họ Hạng sắp đính hôn với cô cả nhà họ Diệu, sau đó thì không đi ra ngoài suốt mấy ngày trời.

Là chị, tất nhiên Vĩnh Khiêm biết đứa em này của mình vẫn luôn đơn phương cô cả nhà họ Hạng, cũng đã nói với cô ta để cô ta nhân lúc còn sớm mà quên ý nghĩ này đi, cô cả nhà họ Hạng chỉ gả cho cô cả nhà họ Diệu thôi.

"chị cả, chị về rồi à, nói cho chị một tin tốt nhé, Hy Hy nói cô cả nhà họ Diệu đã từ chối đính hôn, thế nên bây giờ em có cơ hội rồi!"

Ý cười đầy khắp mặt Vĩnh Nguyên Đông, đầy sức sống nhìn Vĩnh Khiêm, làm gì còn có bộ dạng ủ rũ phiền muộn như mấy hôm trước.

Vĩnh Khiêm nhíu mày.

Dường như trong đáy lòng cũng khó mà tin nổi việc Diệu Hàm lại từ chối kết thông gia với nhà họ Hạng, thậm chí ngay cả việc đính hôn với cô cả nhà họ Hạng cũng hủy bỏ, chuyện này đại biểu cho cái gì đây.

Đáy lòng Vĩnh Khiêm lập tức căng thẳng, không thể, cô ta không thể để cho Diệu Hàm phát hiện ra cái tốt của Nghiên Nghiên, Nghiên Nghiên là của cô ta.

Ngay lập tức, Vĩnh Khiêm chạy lên lầu, không hề để ý tới Vĩnh Nguyên Đông ở phía sau đang hô to gọi nhỏ với cô ta.

"chị cả làm sao thế này, sao hôm nay lại lạ lùng thế!" Vĩnh Nguyên Đông nhíu mày.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện