Bà Xã Là Nhất

Chương 104


trước sau


"chị, thái hoàng thái hậu bảo em nói với chị một câu, vợ chị bọn em dẫn đi rồi, sau đó bảo chị tối nay tan làm xong đi thẳng về nhà tổ ăn cơm."" Diệu Đường nghe giọng nói lạnh băng truyền ra từ điện thoại, càng ngày càng đồng tình với chị dâu.

Người phụ nữ lạnh lùng như vậy nếu cậu ta là phụ nữ cũng không cần đâu.

Diệu Hàm ở đầu bên kia điện thoại nghe thấy lời của Diệu Đường hơi sửng sốt: ""Bà nội đến biệt thự à?""

""Đúng vậy, không những thế mà còn nấu một nồi canh to cho chị với chị dâu, không cho em uống một ngụm, bất công!"" Diệu Đường bĩu môi, vẻ mặt hờn tủi.

""Biết rồi, tut tut tut...""


Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng biết rồi lạnh lùng, sau đó là tiếng tut tut tut vang lên, Diệu Đường sừng sờ cầm điện thoại nhìn một lúc lâu.

Cậu ta nói nhiều như vậy mà chị gái chỉ có một câu ""biết rồi""?

Ài, cậu ta đúng là tặng tiền điện thoại cho người qua đường mà. Đời thật đau khổ!

Diệu Hàm ngắt điện thoại của Diệu Đường xong mới vội vàng gọi cho Hân Nghiên.

Lúc này Hân Nghiên đang uống canh bổ dưỡng dưới ánh mắt mong đợi của bà Diệu, thấy điện thoại của Diệu Hàm liền nhận.

""A lô!""

""Hân Hân, có nhớ chị không?""

Nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Diệu Hàm, Hân Nghiên không khỏi nở nụ cười dịu dàng, trên khuôn mặt lãnh khốc vô tình tràn đầy vẻ nhu tình.

Sắc mặt Hân Nghiên đỏ lên, đến cả gốc tai cũng nhuộm một màu đỏ ửng, hơi ngượng ngùng liếc nhìn khuôn mặt tươi cười của bà Diệu đang ngồi đối diện, mặt càng đỏ hơn.

Cuối cùng vẫn cắn môi khẽ nói hai chữ: ""Nhớ.""

""Vậy nhớ nhiều thế nào, hửm?""

Diệu Hàm vừa nghe thấy Hân Nghiên nói nhớ, tim cũng không khỏi bay lên, hận không thể ném đống tài liệu trên bàn xuống lập tức chạy đến bên cạnh Hân Nghiên ôm vào lòng hôn một cái.

Giọng nói trầm thấp từ tính mang theo sự quyến rũ truyền vào tai Hân Nghiên như ảo mộng, chỉ cảm thấy trái tim như bị lôi kéo, cả người nhẹ bẫng như mắc phải ma thuật.

""Rất nhớ!""


Tuy trên mặt Hân Nghiên vẫn thanh lạnh như cũ nhưng lại ửng đỏ một mảng, rơi vào mắt bà Diệu không khỏi vui mừng.

Không ngờ bình thường cháu gái dáng vẻ lạnh lùng, trước mặt cháu dâu lại thành một người khác, thêm cả cháu dâu càng nhìn càng thích, đáy mắt càng sáng hơn.

Với tiến độ này thì chắt trai không còn xa nữa rồi!

Bên này, nụ cười trên khuôn mặt tuấn mỹ như điêu khắc càng nhuộm thêm vẻ ôn nhu thâm tình, nghe người phụ nữ mình yêu nói nhớ cô, bất kẻ nghe thế nào cũng thấy trong lòng ngọt ngào, tim đập kịch liệt.


""Ngoan ngoãn đợi chị, xong việc chị sẽ tìm em!"" Diệu Hàm bất đắc dĩ cúi đầu nhìn đống văn kiện trên bàn, đáy lòng không khỏi thở dài một tiếng, dịu dàng cưng chiều nói với Hân Nghiên.

""Vâng, có bà nội ở đây rồi, chị yên tâm đi!""

Hân Nghiên ngượng ngùng nhìn khuôn mặt tươi cười kỳ thực có chút mờ ám của bà nội, khuôn mặt đáng yêu xinh đẹp đỏ bừng chẳng khác gì quả táo.

Ngắt điện thoại, Hân Nghiên cúi đầu uống canh, dường như bà Diệu rất thích bộ dáng đáng yêu lúc này của Hân Nghiên, đáy lòng càng khen ngợi cháu gái tìm cháu dâu thật tốt.

Nhìn cô gái nhỏ nhà người ta một cái, biểu cảm, xinh đẹp chẳng khác nào bà năm ấy.

""Cháu gái này, nói bà biết sức lực của cháu lớn thế nào, có phải khỏe lắm không?"" Vẻ mặt bà Diệu đen tối cười nói.

""Khụ khụ..."" Bị bà Diệu hỏi một câu như vậy, Hân Nghiên sặc đến mức ho khan, bà Diệu nhanh chóng đưa tay lên vỗ cho Hân Nghiên.

""Ôi chao, đừng kích động như vậy chứ, bà nội không phải chỉ muốn truyền cho con ít kinh nghiệm thôi ư, bà là người từng trải nên biết, có điều nghĩ đến ông nội của con nhỏ cũng là cao thủ trong việc này thì chắc cháu lớn cũng không tệ mới đúng!""

Vẻ mặt bà nội Diệu tự hào nói.

Hân Nghiên cười ""hì hì"" thành tiếng, có lúc cảm thấy cụ già trước mặt thật đáng yêu.

Diệu Đường vừa bước ra khỏi phòng bếp nghe thấy lời nói đầy dũng mãnh của bà nội Diệu, không nhịn được mà rùng mình, trời ơi, bà nội, bà đây là đang bán đứng ông nội ư.

""Sau này ấy à, con có gì không hiểu thì hỏi bà, thu thập phụ nữ vẫn phải chú ý phương pháp, bà nói cho con biết...""

bà Diệu không ngừng truyền lại các loại phương pháp cho Hân Nghiên, Hân Nghiên nghe đến mặt càng ngày càng đỏ, hận không thể kiếm một kẽ hở chui vào, đến cả Diệu Đường đi ra khỏi cửa phòng bếp cũng nghe đến mức sững sờ.

Cậu ta chưa từng biết thì ra hai từ dũng mãnh cũng khó mà giải thích rõ được sự cường hãn của bà nội, tóm lại chỉ ông nội bị bà nội thu phục như thế nào, tay nghê đúng là khiến người ta không thể không phục mà.

Nhưng nhìn bộ dáng ngại ngùng của chị dâu, Diệu Đường lại vui như mở cờ, haha, chị cả chờ chị dâu bị bà nội đồng hóa đi.

Nghĩ đến một dáng vẻ sợ vợ một ngày nào đó của chị cả giống ông nội, Diệu Đường không khỏi mừng trộm.

Ba người rời khỏi biệt thự đến trung tâm thương mại lớn nhất Kinh Đô, cũng thuộc sở hữu của Đế Quốc.

Vừa vào trung tâm, bà Diệu như trẻ ra 20 tuổi, điên cuồng chọn này chọn nọ, còn không ngừng bảo Hân Nghiên vào thử quần áo.

""Đường Đường, bình thường bà nội dạo trung tâm đều thế này à?""

Đến Hân Nghiên cũng kinh ngạc bởi thể lực mạnh mẽ của bà nội Diệu, còn đâu là bà cụ 70 nữa, đây rõ ràng là bà thím hơn 40 mà.

""Chị dâu, hôm nay e là bà nội dọa đến chị rồi, còn bớt phóng túng rồi đó!""

Diệu Đường nhớ đến vài lần đi dạo phố mua đồ với bà nội đều là một dáng vẻ đau khổ thảm thiết, bà nội hôm nay đúng là bớt phóng túng không ít.

""Cô nhóc, mau lại đây thử này đi!""

bà Diệu lấy một chiếc váy ngắn trên kệ đưa cho Hân Nghiên, nhét vào tay cô bảo cô thử.

Nhìn chiếc váy ngắn cũn trên tay mình, Hân Nghiên lộ vẻ ngượng ngùng: ""Bà nội, cái này có phải lộ quá rồi không, hay là thôi đi ạ!""

Hân Nghiên không khỏi nuốt nước miếng.

""Đó gọi là gợi cảm, con mặc lên chắc chắn rất đẹp, đến lúc đó mê hoặc con nhóc kia đến mức hóa sói trên giường, hắc hắc!"" Trong mắt bà Diệu đều là cảnh tượng cháu gái, suy nghĩ không ngừng thay đổi.

""Khụ khụ..."" Diệu Đường bên cạnh nghe được lời của bà nội, vẻ mặt xấu hổ.

Cậu ta nghĩ đến vợ của mình sau này, sẽ không bị bà nội dày vò như vậy chứ.

""Thằng nhóc thối, khụ gì mà khụ, ra ngoài chưa uống thuốc à?"" bà Diệu liếc Diệu Đường một cách ghét bỏ, sau đó đẩy Hân Nghiên vào phòng thay đồ.

Những nhân viên tư vấn xung quanh không khỏi cười rộ lên, thầm nghĩ bà cụ này thật đáng yêu, dáng vẻ dũng mãnh kia cũng đáng yêu.

""anh này, giờ anh ngồi đây một lát đi!"" Một hướng dẫn viên trong đó đi lên nói với Diệu Đường.

Diệu Đường nhìn đối phương một cái, xoay người đi về phía sô pha bên cạnh.

Lát sau Hân Nghiên rối rắm bước ra.


""Đẹp, cô nhóc, thân hình của con tuyệt lắm!""

Vừa nhìn thấy Hân Nghiên bước ra khỏi phòng thay đồ, hai mắt bà Diệu sáng như sói đánh giá Hân Nghiên.

Hân Nghiên bị ánh mắt của bà Diệu làm cho ngượng ngùng, khuôn mặt thanh lạnh mang theo sự xấu hổ kéo kéo chiếc váy ngắn.

Diệu Đường cũng nhìn, nhất thời bị kinh ngạc.

Đó là một người phụ nữ như thế nào.

Khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp kèm theo chút ửng hồng, sống mũi thanh tú, đôi mắt trong suốt, long lanh và thẹn thùng, mái tóc đen như mực buông sau lưng, chiếc váy ngắn màu đỏ rực càng tôn lên vẻ gợi cảm của Hân Nghiên.

Đặc biệt bao quanh đôi chân dài trắng nõn cân đối lại càng thêm hút mắt người nhìn.

Trong sự thanh thuần lộ ra vẻ lạnh lùng cao ngạo nhưng không mất đi sự quyến rũ xinh đẹp của người phụ nữ, cả người như một kẻ kiêu ngạo bước ra từ ngọn lửa khiến người ta kinh diễm, chỉ cần nhìn một cái thôi là không rời mắt được.

Thân hình nóng bỏng như vậy hoàn toàn tuyệt vời trong mắt Diệu Đường, thậm chí cậu ta có chút không chịu được sự mê hoặc mà quay đầu sang một bên.

Khuôn mặt hi ha vô thường hằng ngày lại càng ửng đỏ thêm.

Không được nhìn, không được nhìn, nếu không chị cả biết được sẽ móc mắt cậu ta ra mất, ô ô, cậu ta không muốn bị móc mắt, cậu ta không muốn bị đâm mắt đâu!

""Cô đây mặc bộ này rất đẹp, mắt nhìn của bà thực tốt, đây là kiểu dáng mới nhất của hàng chúng tôi, hơn nữa là độc nhất vô nhị chỉ có một bộ!""

Một nhân viên hướng dẫn mua hàng đi lên, vẻ mặt tươi cười giới thiệu.

""Vậy thì lấy bộ này!""

bà Diệu vung tay, càng nhìn càng thấy thỏa mãn, đáy lòng không khỏi nghĩ.

Dáng người của cháu dâu lớn thực sự rất đẹp, trách không được cháu gái lại thích như vậy, thì ra cũng không phải là không có nguyên nhân!

""Bà nội!"" Hân Nghiên nhìn ngực mình, cảm thấy sâu quá rồi.

""Con yên tâm, con mặc nó rất đẹp, buổi tối cháu lớn về chắc chắn sẽ nhìn con không rời mắt, con đừng có cởi, cứ mặc vậy đi!""

bà Diệu cười xấu xa.

Vừa nghe thấy lời bà nội, Hân Nghiên nhanh chóng lắc đầu, mặc vậy ra ngoài cô còn hơi ngại, nếu để đám Đông Phương nhìn thấy thì cười cô chết mất.

""Bà nội, để chị dâu thay đi,

mặc vậy ra ngoài để chị cả biết thì chị ấy chắc chắn sẽ hận không giết hết đám người nhìn trộm chị dâu mất!""

Diệu Đường nhìn thoáng qua khuôn mặt rối rắm của chị dâu, giải vây nói.

bà Diệu nghĩ cũng đúng, tính chiếm hữu của cháu bà chẳng khác nào ông cụ nhà mình, cho nên đồng ý.

Nghe bà nội đồng ý, Hân Nghiên như được đại xá, nhanh chóng bước vào phòng thay đổ để thay.

Một buổi đi mua sẵm hết hai tiếng đồng hồ, bà Diệu không chỉ mua cho Hân Nghiên rất nhiều váy gợi cảm mà còn không ít nội y nữa. Tất nhiên những bộ nội y đó chắc chắn là loại khiến người ta chỉ cần nhìn thoáng qua là chảy máu mũi.

Ông nội Diệu trông trước ngó sau, khó khăn lắm mới đợi được cháu dâu về, ông lập tức vui vẻ đi ra đón.

"Cháu dâu, mau đến đây, ông nhớ cháu chết đi được, đi thôi, đã lâu rồi ông không đọ võ với nhau, hai ông cháu mình đi đọ võ đi!"

Ông nội Diệu vừa nói vừa đi đến gần bọn họ, đúng lúc Diệu Hàm cũng vừa về tới nghe thấy lời nói của ông nội đã nhanh tay kéo Hân Nghiên vào lòng rồi nhìn Ông nội Diệu với gương mặt lạnh lùng.

"Ông nội, Hân Hân mệt rồi!"

"Nhóc con, cháu không muốn để cho ông được toại nguyện chứ gì, hứ, biết ngay cháu xót vợ mà, có vợ là quên ông ngay."

Ông nội Diệu thấy Diệu Hàm tỏ vẻ yêu thương vợ mình, còn sợ ông nội sẽ làm gì cháu dâu, ông không khỏi nổi cơn thịnh nộ, gương mặt toát lên vẻ không vui.

"Được rồi ông già, ông có thể làm chuyện khác được không, tối ngày kiếm người đánh nhau, có gì hay ho đâu chứ!"

bà nội Diệu nhìn nhanh sang Ông nội Diệu cũng sắp chịu không nổi rồi.

Nghe bà nội Diệu nói thế, Ông nội Diệu trừng mắt: "Sao mà không có gì, đã bao nhiêu lâu rồi, khó khăn lắm cháu dâu mới về nhà 1 lần, tôi đâu có dễ dàng gì?"

Ông nội Diệu cảm thấy thết sức tủi thân, lần trước chỉ mới đánh được một trận, vẫn còn chưa đã thèm, mặc dù cô bé này còn nhỏ, nhưng mà tài năng võ thuật của cô lại không thua kém ông chút nào, trái tim ông cũng ngứa ngáy.

Biết hôm nay có cháu dâu đến chơi, từ sau khi ăn trưa xong, ông đã bắt đầu trông trước ngó sau rồi, khó khăn lắm mới về đến nhà, nhưng lại không cho ông đỡ ghiền, đúng thật là."

"Hân Hân, em có mệt không, để chị dẫn em đi nghỉ ngơi."

Diệu Hàm phớt lờ ngọn lửa giận của ông nội, vào lúc bây giờ, trong lòng cô cũng chỉ có một người mà thôi, làm gì nhìn được ai khác nữa.

"Được!"


Hân Nghiên gật đầu.

Hai người bọn họ đi lên tầng hai, trở về phòng ngủ của Diệu Hàm, trên mặt đất bày la liệt túi lớn túi nhỏ, Hân Nghiên nhìn thấy những thứ ấy, gương mặt của cô đỏ bừng.

Nghĩ đến việc lúc đi dạo trung tâm thương mại, bà nội bán mạng muốn mua những thứ này cho cô, bây giờ nghĩ đến những thứ đã mua, trái tim vẫn còn đập thình thich, đến lỗ tai cũng đỏ bừng.

Diệu Hàm vẫn luôn quan sát vẻ mặt của cô, thấy gương mặt đỏ ửng, cô không khỏi ngờ vực.

"Hân Hân đang xấu hổ gì thế?"

"Không, không có gì, để em dọn mấy món đồ ấy trước đã!" Hân Nghiên vội vàng vùng dứt ra khỏi tay Diệu Hàm, cầm hết những túi lớn túi nhỏ trên mặt đất lên, cất vào một nơi an toàn.

Diệu Hàm lại càng cảm thấy Hân Nghiên có vấn đề hơn, không ngờ một cô gái lạnh lùng mà bây giờ lại đỏ mặt, gương mặt hơi căng thẳng đó của nàng làm cô thấy tò mò vô cùng.

Đôi môi mỏng gợi cảm, đôi mắt sâu hút pha lẫn với vẻ càn rỡ và dò hỏi, cô mỉm cười hỏi nàng: "Hân Hân, thấy em căng thẳng chưa kìa, lẽ nào thứ đồ trong tay em là thứ không thể cho chị nhìn được à?

"Không có, mấy thứ này đều là quần áo mà bà nội đã mua cho em thôi, để em đi cất!"

"chị làm gì đó?"

Hân Nghiên vừa mới nói dứt lời, Diệu Hàm đã giằng lấy những chiếc túi trong tay Hân Nghiên.

"Đừng nhìn mà!"

Hân Nghiên thấy Diệu Hàm cướp chiếc túi trong tay mình, gương mặt lạnh lùng của nàng đỏ bừng, dường như rất sợ Diệu Hàm nhìn thấy cái thứ bên trong bịch vậy.

Nhưng Diệu Hàm quá nhanh tay, cho dù Hân Nghiên muốn ngăn cản thì cũng không kịp nữa.

Đợi đến khi Diệu Hàm mở chiếc bịch ra, lúc cô lấy quần áo bên trong ra nhìn thử, gương mặt cô ấy không khỏi hơi hồng hào, đôi mắt sâu hút càng trở nên nóng bỏng và tăm tối hơn, cô chớp mắt, ngẩn ngơ nhìn những thứ đồ bên trong.

Hân Nghiên thấy Diệu Hàm đứng lặng thinh một lúc lâu, dường như bị mấy thứ trong này dọa cho sợ mất mật, nàng lập tức giật lại, vội vàng nhét vào trong, gương mặt đỏ ửng như trái táo, đến đầu cũng không dám ngẩng lên để nhìn Diệu Hàm mà chỉ vội vàng giải thích.

"Mấy cái này đều là bà nội mua cho em, không phải em mua!"

Hân Nghiên càng nói thì giọng của nàng càng trở nên yếu ớt, gương mặt vẫn đỏ bừng bừng.

"Hân Hân, chị muốn nhìn em mặc chúng!"

Diệu Hàm ngẩng đầu lên, gương mặt của cô chứa chan tình cảm, đôi mắt đen nóng bỏng ấy nhìn Hân Nghiên trân trân, cô càng nhìn nàng, càng cảm thấy khó chịu như thể có ngọn lửa đang bùng lên trong người mình.

"Hả?"

Nghe Diệu Hàm nói thế, Hân Nghiên hơi sững sờ, nàng vẫn còn mông lung.

"chị muốn nhìn em mặc nó!"

Diệu Hàm lặp lại một lần nữa, giọng nói khàn khàn của cô rất quyến rũ, làm lòng nàng say đắm.

Cơ thể yêu kiều của Hân Nghiên không khỏi hiện lên trong đầu óc cô, đôi mắt đen thẳm như hồ nước ấy sáng bừng lên.

Cuối cùng, Hân Nghiên vẫn thay ra bồ độ cô tự tay lựa cho nàng trước ánh mắt đầy cám dỗ của Diệu Hàm, một chiếc đầm ngắn đỏ cổ trễ, hết sức nóng bỏng và gợi cảm.

Chiếc đầm nóng bỏng cổ trễ này khiến cho gương mặt lạnh lùng của Hân Nghiên tóat lên vẻ quyến rũ khó nói nổi thành lời, làm cho người ta yêu thương, Diệu Hàm cảm thấy cơ thể mình nóng bừng lên, chỉ muốn được yêu thương cô gái trước mặt mình.

Rẹt...

Chiếc đầm đỏ bị Diệu Hàm xé nát một cách thô bạo.

"Hả, Diệu Hàm, chị làm gì đấy?" Thấy chiếc váy trên người mình bị xé nát, Hân Nghiên lập tức giật mình, nàng duỗi tay muốn ôm ngực mình lại.

Diệu Hàm nhìn gương mặt ngượng ngùng của Hân Nghiên, ánh mắt của cô đậm vẻ yêu thương và chiều chuông, cô đè nàng xuống giường, hôn đôi môi phấn hồng khiến mình ngày nhớ đêm mong ấy ngấu nghiến.

Nửa tiếng đồng hồ sau, bầu trời từ từ sụp tối, mặt trăng lành lạnh lững thững bước lên đỉnh trời, rốt cuộc Hân Nghiên và Diệu Hàm cũng ngừng tranh đấu, căn phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng thở dốc khiến cho người khác nghĩ ngợi viển vông của họ mà thôi.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện