Đêm trăng thanh gió mát, hai người nhanh chóng xuyên qua màn đêm tối, đi thẳng đến cửa của hộp đêm phía đối diện.
Thủ đô vào lúc ba giờ sáng, ngoài cửa của hộp đêm càng ngày càng nhiều người đi ra đi vào, thẳng đến khi cuối cùng hộp đêm không có một người nào.
Hân Nghiên và Đông Phương Thế Kiêu vẫn luôn ở trên nóc nhà đối diện hộp đêm chờ đợi hộp đêm đóng cửa.
"Nơi này tôi mới chỉ vào qua mấy lần, không ngờ rằng đây chính là trụ sở của Thiệu Môn, cái người tên Thiệu Môn ấy thật đúng là biết nghĩ!" Đông Phương Thế Kiêu đã cười một cái lạnh lùng.
"Ra tay!"
Hân Nghiên lạnh lùng liếc nhìn hộp đêm, nhìn thấy hộp đêm đen tối đóng cửa thì đột nhiên quát lớn lên.
"Đoàng, Đòang ---"
Sau hai phát bắn liên tiếp, Hân Nghiên nằm rạp cả người xuống đất, lấy cây súng bắn lửa M159a ra, lạnh lùng cười lên một tiếng.
M159a có chu vi đường kính là 84 Li, chiều dài là 470 li, trọng lượng lên đến hai kg, bắn được xa nhất khoảng 2500m, sức sát thương lớn nhất trong khoảng 800m, lúc hành động thì tối thiểu 10m, là một loại vũ khí chống tăng hạng nhẹ.
Mà giờ đây khoảng cách giữa Hân Nghiên là đúng 800m, này mà một viên M159 bắn xuyên qua, nhất định có sức sát thương cực mạnh.
"Bằng, Bằng"
Một âm thanh lớn vang đến, rơi vào bên trên của hộp đêm, ngay lập tức gây lên âm thanh chấn động, rung cả mặt đất, một sự sợ hãi như bão ập đến.
Mấy nhân viên bảo vệ vừa định rời khỏi hộp đêm thì đột nhiên nhìn thấy một tên lửa phóng ra, sau đó cửa hộp đêm đổ cái "rầm", bọn họ hoảng hốt kêu lên
"Mau, mau gọi cho cô chủ!"
Nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của đám người bên dưới, vẻ mặt lạnh lùng của Hân Nghiên lại hơn rất nhiều, lại giơ súng ra nhắm vào phía đối diện bắn thêm vài phát.
Uy lực to lớn ập tới, toàn bộ hộp đêm loạn hết cả lên, ánh lửa bắn ra từ bốn phía, ai nấy đều hoảng sợ kinh hãi.
"Bọn họ ở bên trên, mau đuổi theo!"
Ở dưới lầu, một tên bảo vệ cầm một cái súng ngắn rút từ sau lưng ra ngẩng đầu nhìn lên, hét to một tiếng.
"Mấy chuyện nhỏ này cứ để tôi, nếu muốn nó nổ, tôi cho hắn ta nổ tung!"
Đông Phương Thế Kiêu nhìn mấy người ở phía dưới một cách kinh thường, nói với Hân Nghiên một câu, sau đó liền rời đi.
Cái hộp đêm xa hoa, lộng lẫy chỉ vài phút là đã bị bắn cho tan hoang sau một tiếng nổ lớn, Hân Nghiên tâm trạng đang tất vui, sâu trong đáy mắt vẫn là sự lạnh lùng.
Đợi cho đến khi Vĩnh Khiêm cùng Nam Cung Hướng nhìn thấy hộp đêm bị bắn tan tành rồi, chạy đến thì chỉ thấy một đống hỏa hoạn thôi, cơ đồ đã biến thành đống phế liệu, khuôn mặt của Hân Nghiên tràn đầy vẻ sung sướng, thỏa mãn giống như ma quỹ giữ tợn kinh khủng.
"Giết người kia cho tôi!"
Vĩnh Khiêm độc ác dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về bóng đen phía tầng đối diện, trong bóng tối nhìn không được rõ ràng, nhưng hắn ta cảm thấy bóng người kia có chút quen thuộc, con mắt chăm chú nhìn nhíu lại.
"Đi điều tra xem ai là người ra tay?"
Bên cạnh Nam Cung Hướng đột nhiên lạnh, nhìn thấy trên đỉnh của tòa nhà đối diện một dáng người nhỏ bé, hét lớn lên...
"Đúng!"
Hân Nghiên qua ống nhòm nhìn xem phía dưới hộp đêm là mấy bóng người, con mắt hơi nheo lại, trong lòng càng không nghĩ tới hai người chạy tới lại là hai người kia.
Vĩnh Khiêm, Nam Cung Hướng!
Hai người này chính là người của Thiệu Môn, chẳng lẽ hai ngươi này chính là người nắm quyền của Thiệu Môn?
Hân Nghiên nhíu mày, sâu trong ánh mắt là sự tức giận ngày càng lớn. Nếu như Vĩnh Khiêm là người đứng đầu Thiệu Môn, vậy thì sự việc lần này hắn không thể thoát khỏi liên quan!"
"Vĩnh Khiêm"
Hân Nghiên lạnh lùng gầm cái tên này, trong mắt cô bây giờ như một trận cuồng phong cuồn cuộn kéo đến.
"Đụp!"
Đột nhiên cô bắn ra một phát, viên đạn này là hướng về phía Vĩnh Khiêm nhưng chỉ bay sang bên cạnh hắn, chính là để cảnh cáo hắn.
"Cẩn thận!" Có một giọng nói cuống cuồng vang đến, Nam Cung Hướng tái mặt đi, một thanh niên kéo Vĩnh Khiêm sang một bên.
"Bùm! Một âm thanh, toàn bộ súng bắn tên lửa bung ra trên đất, bụi mù bốn phía, tạo nên một cơn hỗn loạn trong đêm tối."
Đám người nhao nhao lên dùng tay áo che mặt, khi hạ cánh tay xuống thì nhìn thấy tòa nhà bên cạnh là bóng của một người nhỏ bé, bọn họ ngẩn người ra, tư thế kiêu ngạo giống như nữ hoàng trong bóng tối.
Bởi vì cô ta đang đứng ngược sáng, cho nên thực sự không thể nhìn thấy được mặt của cô ta, nhưng sự lạnh lùng và mạnh mẽ toát ra một cách kinh ngạc.
Vĩnh Khiêm và Nam Cung Hướng nhìn bóng dáng nhỏ nhắn ở tòa nhà đối diện, nheo mắt nhíu mày thật chặt.
Nghiên Nghiên?
Vĩnh Khiêm cảm thấy dáng người nhỏ nhắn đáng yêu ở trên kìa giống như là Hân Nghiên, nhưng rồi lại lắc đầu, Nghiên Nghiên của tôi tại sao nửa đêm lại chạy lên mái nhà, sao có thể cầm súng bắn như vậy được.
Có điều bao chẳng lâu nữa, Cơ Thị sát nhập vào Vĩnh Thị, đợi đến lúc đó hắn đem người đến diệt trừ, Nghiên Nghiên lại trở lại bên cạnh hắn.
Hân Nghiên nhìn đám người ở dưới một cách lạnh lùng, áo khoác màu đen bay phấp phới trong gió, ấy thế mà chớp mắt đã biến mất trước mắt mọi người.
"Rút!"
"cho người đem chủ nhân Thiều môn cùng cô cả Cơ về căng cứ. Ngày mai tui không muốn nhìn thấy Vĩnh Thị hay Cơ Thị nữa."
Hân Nghiên nhìn vào Đông Phương Thế Kiêu đang ở bên cạnh, nhìn cô ta sau khi giải quyết hai người, lạnh lùng cất tiếng nói.
Đông Phương Thế Kiêu gặp lại Hân Nghiên quay lại, lập tức khẽ gật đầu, quay đầu nhìn cái hộp đêm bị tàn phá thê thảm cười một cái, sau đó cùng Hân Nghiên biến mất trong bóng tối.
Đi ra ngoài Thiệu Môn, các thế lực bắt đầu lùng sục mọi phạm vi, Đông Phương Thế Kiêu liền ngừng lại.
"Cậu, bây giờ đi đâu đây?" Đông Phương Thế Kiêu nhìn Hân Nghiên hỏi.
"Tìm chị ấy."
Diệu Hàm cùng với xe đều rơi xuống dưới núi, nàng nhất định phải nhanh chóng tìm chị ấy mới được, vừa nghĩ tới Diệu Hàm có khả năng sẽ gặp phải nguy hiểm, trong lòng của Hân Nghiên đã cảm thấy có một trận thiêu đốt trong tâm đau đớn thấu xương.
Giờ phút này nàng mới hiểu được người phụ nữ kia đã sớm nằm trong tim nàng, để nàng yêu sâu đậm, nếu như chị ấy còn sống nàng nhất định sẽ nói cho chị ấy biết.
Nếu như chị ấy chết, nàng nhất định sẽ để tất cả những người có quan hệ với chuyện này đều đi xuống đền mạng cho chị ấy.
Đông Phương Thế Kiêu nhìn dưới đáy mắt của Hân Nghiên tràn đầy sự hung ác, nham hiểm, tàn nhẫn, cô ta mấp máy môi, sau đó kiên quyết nói: "Tôi đi cùng cậu!"
"Không! Địa hình nơi này có chút nguy hiểm, một mình tôi đi là tốt rồi." Hân Nghiên không muốn để cho Đông Phương Thế Kiêu đi mạo hiểm.
"Tôi đâu kiên trì muốn đi cùng cậu, nếu cậu không cho tôi đi tôi sẽ một mình đi tìm cô ta."
Đông Phương Thế Kiêu có sự kiên trì của mình, nếu như nàng không thuộc về cô ta, như vậy cô sẽ dùng thân phận bạn bè để đứng sau nàng, như thế đối với cô ta cũng là một loại hạnh phúc!
Hân Nghiên ngước mắt lên nhìn thoáng qua đáy mắt kiên định của Đông Phương Thế Kiêu, bất đắc dĩ thở dài một hơi, gật đầu nhẹ.
Quặng mỏ dưới vách núi có chút dốc đứng, Hân Nghiên cùng Đông Phương Thế Kiêu đi xung quanh bốn phía tìm nửa ngày trời cũng không tìm được đường có thể xuống dưới.
"Vách núi có chút cheo leo, có một ít chỗ ẩm ướt âm u đều có rêu xanh mọc lên, rất dễ dàng bị trượt, xem ra dùng tay không leo xuống dưới là không thể nào.
Đông Phương Thế Kiêu kiểm tra lại địa hình bốn phía không khỏi nhíu mày, thế nhưng bọn họ đi gấp nên không mang công cụ.
Ánh mắt của Hân Nghiên cũng nheo lại, vách núi chỗ này chắc hẳn là nơi Diệu Hàm rơi xuống
Bây giờ nàng nhìn xuống cũng có thể nhìn được chiếc xe đã bị hỏng kẹt ở nhánh cây trong khe đá, nàng nghĩ đến Diệu Hàm cùng chiếc xe rơi xuống như vậy, đáy