Không biết tại sao, mỗi lần thấy nàng cô không nhịn được muốn ôm nàng vào trong ngực thật chặt, hôn đôi môi mềm mại của nàng, cứ như bị mê hoặc.
Vốn chỉ muốn thưởng thức, chỉ là vừa hôn lên không thể thu lại được, hô hấp giữa hai người cũng trở nên có chút nóng bỏng.
Dính vào một chỗ thật chặt, Hân Nghiên hơi cau mày, nhưng không đẩy Diệu Hàm ra, chỉ là ánh mặt lạnh lùng ngày càng trở nên phức tạp khó hiểu.
Cho tới khi hôn nàng tới thở dốc, Diệu Hàm mới không nỡ không thuận theo buông nàng ra, nhưng vẫn bá đạo ôm thật chặt vào trong ngực không muốn buông ra.
Lần này Hân Nghiên hiếm khi không đối nghịch với cô, cũng an tĩnh tựa vào trong ngực cô thở hổn hển.
Nghe thấy nhịp tim nhanh trầm ổn có lực ở ngực cô, nhịp tim đập rất nhanh, hình như là bởi vì nàng mà đập, đáy lòng không biết tại sao lộ ra tia cảm xúc không giải thích được.
"Em có nhớ chị không?"
Một lúc sau, giọng nói trầm thấp khàn khàn của Diệu Hàm truyền vào trong tai Hân Nghiên .
Nhìn cô gái yếu ớt trong ngực đôi môi đỏ mọng mềm mại bị mình hôn có chút sưng đỏ ánh mắt sâu sa, thoáng qua vẻ ngẩn ngơ, nhẹ nhàng hỏi.
Hân Nghiên không đáp, trầm mặc như trước, Diệu Hàm thở dài một tiếng, đáy lòng có chút phiền khổ, người phụ nữ này thật đúng là tâm địa đủ sắt đá mà, thế mà không hề nhớ cô.
"Tưởng thị là chị ra tay sao?" Hân Nghiên yên lặng một lúc sau hỏi lần nữa.
"Phải!" Không có bất kỳ viện cớ và lý do nào, Diệu Hàm trả lời dứt khoát.
"Tại sao?" Hân Nghiên có chút hiếu kỳ, dường như có chút không hiểu nổi việc làm của người phụ nữ này, không khỏi ngẩng đầu, con ngươi lạnh lùng thẳng tắp rơi vào đáy mắt u ám thâm sâu của Diệu Hàm .
"Bởi vì em, bọn họ ức hiếp em, chị sẽ để cho bọn họ mất đi thứ quan trọng nhất, chỉ cần có chị ở đây, thì chị không cho phép bất kỳ người nào ức hiếp em!"
Diệu Hàm lạnh nhạt nói, khí thế kiêu ngạo lạnh lùng toàn thân, lộ ra vẻ tôn quý và bá đạo cao cao tại thượng.
Hân Nghiên nghe được câu trả lời của Diệu Hàm , ngực bỗng dưng căng thẳng, đôi mắt lạnh lùng càng mơ màng, lại là một hồi trầm mặc.
Bên trong xe yên tĩnh lạ thường, một lúc sau, Diệu Hàm cũng phải cho rằng Hân Nghiên ở trong ngực mình ngủ thiếp đi rồi, giọng nói hơi đột ngột của Hân Nghiên mới thầm lặng truyền tới.
"Chị muốn có được gì từ trên người tôi?"
"Chị chỉ cần em!" Diệu Hàm nghiêm túc trả lời, ánh mắt sâu thẳm tràn đầy vẻ bá đạo nhất định phải có được.
Bốn chữ ngắn gọn, quả quyết dứt khoát, khiến lòng Hân Nghiên hơi run lên.
"Vậy chị thích tôi sao?"
Hân Nghiên đột nhiên ngước mắt nhìn thẳng về phía Diệu Hàm, con ngươi lạnh như băng nhìn vào trong lòng Diệu Hàm, đột nhiên mở miệng.
Đột nhiên nghe được năm chữ này, người Diệu Hàm run lên, sắc mặt có chút mất tự nhiên đỏ ửng quay đầu đi chỗ khác.
Thích không, cô cũng không biết, cô chỉ biết là mặc dù mới gặp người phụ nữ này mấy lần, nhưng hình như đã ăn sâu đóng chặt vào tim cô.
Không nhìn thấy nàng thì hốt hoảng một cách khó hiểu, rất nhớ nàng, có chút không thể rời bỏ người phụ nữ này rồi.
Người phụ nữ này là người đầu tiên khiến cô không ghét, còn muốn đến thật gần nàng.
Cô muốn đem tất cả ôn nhu của mình đều cho người phụ nữ này, muốn thật cưng chiều người phụ nữ này, nếu như có thể, cô muốn cho nàng cả đời ôn nhu xoa nhẹ lạnh lùng và bi thương nơi đáy mắt nàng.
"Nếu như chị nói phải, em sẽ nguyện ý ở bên chị sao?" Ánh mắt Diệu Hàm nhìn thẳng vào Hân Nghiên, hai tầm mắt đụng nhau, không ai chịu nhường bộ, Diệu Hàm nghiêm túc hỏi.
"Sẽ không!"
Hân Nghiên không chút do dự nào mở miệng trả lời, ánh mắt nhìn vào chỗ khác, không nhìn cô, dường như sợ sẽ sa vào con ngươi sâu thẳm đó vậy.
Diệu Hàm sắc mặt trầm xuống, con ngươi đen nhánh thâm thúy để lộ ra ánh sáng lạnh lẽo, hung hăng chất vấn: "Tại sao?"
"Bởi vì tôi không thích chị!" Mở miệng càng quả quyết, không chút chần chừ.
Thanh âm lạnh lùng không chút mảy may, giống như một cây kiếm đâm vào ngực Diệu Hàm, làm cô kinh ngạc ngẩn người trong nháy mắt.
Đôi môi mỏng gợi cảm mím thật chặt, ánh mắt Diệu Hàm phức tạp nhìn Hân Nghiên .
Con ngươi đen sâu thẳm lại lộ ra tình thế bắt buộc, lạnh lùng mở miệng, trong bá đạo lộ ra sự chiếm hữu nồng đậm: "Một ngày nào đó chị sẽ khiến em thích chị, chị tin ngày đó không còn xa nữa!"
"Chị cứ chắc chắn rằng