Ba đội chuẩn bị xong xuôi, theo đó là bầu không khí trên trường đua càng ngày càng tăng cao, bên trong loa phát thanh cuối cùng cũng truyền ra âm thanh làm cho người ta mong đợi, báo hiệu cuộc thi quán quân đã sắp sửa bắt đầu.
Mỗi người chơi đều đã sẵn sàng để thi, chỉ chờ một tiếng xuất phát thì giống như một lưỡi kiếm bay thẳng về phía trước.
Theo sau đó là một tiếng súng vang lên, cờ đỏ rơi xuống, ba chiếc xe thể thao dẫn đầu lập tức khởi động máy, nhanh như chớp chạy về phía trước.
Xung quanh vang lên từng tiếng reo hò kích động chói tai, mọi người đều sôi nổi mà cổ vũ không ngừng.
Ba chiếc xe thể thao truy đuổi lẫn nhau, anh đến tôi đi, không ai nhường ai.
Vừa bắt đầu thì Lục Viên Chấn còn ngang hàng với hai chiếc xe thể thao khác, nhưng càng về sau càng bị hai chiếc xe đó bỏ rơi một đoạn rất xa.
Đợi đến khi cây gậy thứ hai của Diệu Đường đánh xuống thì sớm đã thua hai chiếc xe phía trước một khoảng cách vô cùng xa rồi.
Ánh mắt của Hân Nghiên vẫn luôn đặt trên chiếc xe ở đường đua phía sau, khuôn mặt bình tĩnh không chút lo lắng nào, ngược lại là thản nhiên lạnh lùng.
Cho dù tốc độ đua của đội mình vẫn tụt về phía sau so với hai đội khác thì sắc mặt vẫn như cũ không đổi.
Thái độ bình tĩnh như vậy ngược lại làm cho Hoàng Cẩu tóc vàng bên cạnh có chút khinh thường, mở miệng giễu cợt.
"Con dâu cả của nhà họ Diệu ha, tôi nói cô không phải là tình nhân của cô cả nhà họ Diệu đấy chứ, nếu không thì trong giới thượng lưu này sao lại không có chút tin đồn nào vậy, ai mà không biết ba của cô cả nhà họ Diệu vẫn còn đang bận chuyện thông gia với cô cả nhà họ Hạng chứ!"
Nghe thấy giọng nói chế giễu bên cạnh, Hân Nghiên khẽ nhíu mày, đối với ý tứ trong lời nói của đối phương có chút không vui, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía Hoàng Cẩu.
"Tôi là ai không cần ngài lo lắng, ngài nên lo lắng nếu thua thì phải làm như thế nào đi!"
Hân Nghiên khẽ cười khinh, cũng không phải thật sự không quan tâm, chỉ là có một số việc nếu như nàng đã lựa chọn thì sẽ nguyện ý tin tưởng, càng huống chi nàng và Diệu Hàm đã lãnh giấy chứng nhận rồi.
"Hừ, vẫn có thể nhịn được, yên tâm đi, cuộc thi này các người thua rồi, kém xa như vậy, cho dù cô có mạnh cỡ nào cũng không thắng nổi tôi đâu!"
Hoàng Cẩu liếc nhìn khoảng cách càng ngày càng lớn, không do dự cười một tiếng đắc ý, liếc mắt khiêu khích Hân Nghiên .
"Phải không, thử mới biết được!"
Hân Nghiên nhếch môi, không do dự mà khinh thường Hoàng Cẩu.
Dưới khuôn mặt bình tĩnh ấy là một loại khí chất lạnh lùng trầm ổn, chỉ riêng phần khí thế hờ hững như thế này cũng đã áp đảo người của hai đội kia một phen.
Chiếc xe thể thao phía sau chạy như tên bắn, vạch cuối cùng của hai đội kia trong nháy mắt cũng sắp đến.
Giống như tiếng gió gào thét, Hoàng Cẩu trước khi đi vẫn không quên giơ ngón giữa lên với Hân Nghiên .
Hân Nghiên làm như không thấy, thờ ơ nhìn về phía trước, bình tĩnh chờ đợi.
Xung quanh không ít người ủng hộ đội của Hân Nghiên đều lộ ra thần sắc thất vọng, khuôn mặt ũ rũ cúi đầu.
"Xem đi, tôi đã nói rồi, cho cậu chọn đội khác, cậu vẫn không nghe, cách xa như vậy, lần này thật sự là thảm bại rồi!"
"Nhìn kìa, hai đội kia đã đi được một nửa rồi, xem ra đội thứ ba thật sự không còn hy vọng nữa rồi!"
"Đúng vậy, hai đội kia thường ngày vẫn luôn dàng giải nhất nhì trên sân, đội thứ ba này kém xa rồi!"
...
Đối diện với tiếng bình luận của mọi người, Hân Nghiên dường như không nghe thấy, trong lòng chỉ lẩm nhẩm: Năm, bốn, ba, hai...
Một chữ cuối vẫn chưa đọc, chiếc xe phía sau chạy đến, chiếc xe thể thao màu đỏ của Hân Nghiên thu hút sự chú ý vụt một tiếng như tên bắn.
Tiếng động cơ đột ngột vang lên làm cho mọi người kinh ngạc nhìn qua, chỉ có thể nhìn thấy một thân ảnh màu đỏ lái xe với tốc độ dị thường khủng bố chạy vụt qua, trong nháy mắt không nhìn thấy bóng dáng.
Gậy chuyền tay của trận cuối cùng là ở trên núi, còn đường ngoằn nghoèo khó đi vô cùng.
Mỗi khúc cua đều phải dựa vào đoạn đường dốc ít hoặc nhiều, lúc đua xe cực kì nguy hiểm, không ít tay đua xe khi đi qua những đoạn đường đó đều phải đi chậm lại, phải đặt an toàn lên trước.
Mà Hân Nghiên giống như không muốn sống mà chạy thật nhanh, tốc độ cũng không chậm lại, cho dù khúc cua lên dốc cũng vẫn duy trì tốc độ mạnh mẽ, không khỏi làm mọi người kinh sợ.
"Fuck, không muốn sống nữa à, chạy nhanh như vậy!"
"Có thể nhìn