Nghe Hân Nghiên nói thế, Vĩnh Khiêm không khỏi nhíu mày.
Cho dù mình với Tích Vy có phản bội Nghiên Nghiên đi chăng nữa, nhưng sau đó Nghiên Nghiên đã làm Tích Vy phải nhập viện, cho dù có hận thù thì cũng đã bù trừ cho nhau rồi, chẳng phải hay sao?
Nhưng nữa, nhà họ Cơ cũng đã nói ban đầu Nghiên Nghiên đột ngột bỏ đi là vì cảm thấy mình có lỗi với cô và Tích Vy, nể tình chị em thân thiết, Tích Vy còn kêu nhà họ Cơ bồi thường cho cô ấy, bỏ tiền cho Nghiên Nghiên ra nước ngoài du học giải sầu.
cô tìm Nghiên Nghiên rất lâu vẫn không tìm thấy, mới biết được rằng cô ấy đã đi rồi, sau đó mới muốn đền bù thay cho Nghiên Nghiên, vừa khéo lúc ấy vì bị mắc bệnh nặng, sau đó cô luôn chăm sóc Tích Vy cho đến bây giờ, hai gia đình làm mai cho bọn họ, cô đính hôn với cô ta xem như vì chịu trách nhiệm với lời nói dối của mình.
Cho dù có thế nào đi chăng nữa Nghiên Nghiên cũng không nên hận nhà họ Cơ đến nỗi, muốn giết tất cả người nhà bọn họ, trừ phi còn có ẩn tình gì khác mà cô không biết.
Vĩnh Khiêm không khỏi nhíu mày, nhìn Hân Nghiên rồi hỏi: "Nghiên, rốt cuộc năm ấy đã xảy ra chuyện gì?"
"Xảy ra chuyện gì đấy à, người nhà họ Vĩnh có năng lực đến thế sao không tự mình điều tra đi, tôi tin rằng chắc chắn diễn biến của mọi việc sẽ khiến cô kích động lắm, còn kích động muốn giết người hay muốn tự sát thì tôi không biết!"
Hân Nghiên cười lạnh, nhìn Vĩnh Khiêm với ánh mắt lạnh lùng và trào phúng.
Vĩnh Khiêm sa sầm mặt mày, hơi rũ mắt xuống, nàng không nhìn rõ vẻ mặt của cô ta, nhưng vẫn có thể cảm nhận được Vĩnh Khiêm đang đấu tranh tâm lý.
Một hồi lâu sau, cô ngẩng đầu lên mới thấy Nghiên Nghiên đang nhìn mình chăm chú, gương mặt không còn chút cảm xúc nào, cô nhìn Hân Nghiên chằm chằm với vẻ kiên định, rồi nghiêm túc gật đầu.
"Em yên tâm đi, chắc chắn tôi sẽ điều tra rõ ràng mọi chuyện!" "cô có điều tra hay không thì cũng chẳng có quan hệ gì với tôi, sau này mình đừng gặp nhau nữa!"
Hân Nghiên không muốn dính líu gì với Vĩnh Khiêm nữa, nguyên nhân chủ yếu là vì nàng cứ hay ngửi thấy mùi giấm nồng nặc tỏa ra từ người phụ nữ bên cạnh, khiến cho mũi cô gay gay, trong lòng mềm nhũn.
Sự từ chối dứt khoát và vẻ lạnh lùng của Hân Nghiên vô hình trung làm tổn thương Vĩnh Khiêm, nhưng bây giờ, Vĩnh Khiêm cảm thấy không dám đối mặt với nàng.
cô sợ nhìn thấy gương mặt lạnh lùng như thể nhìn người ngoài của cô ấy mỗi khi gặp mình, nét mặt đó khiến cô ta hoảng hốt, cô càng sợ phải nghe thấy lời lẽ lạnh băng băng từ trong miệng nàng, gần như muốn cướp đi tính mạng của cô.
Vĩnh Khiêm gần như chạy lẩn đi mất.
"Ôi, rốt cuộc cái tên cặn bã ấy cũng đã đi rồi, nếu mà cô ta còn đi, thì chắc tớ sẽ bỏ đi vì kinh tởm mất."
Vĩnh Khiêm vừa đi, bầu không khí giữa mấy người bọn họ lập tức vui vẻ hẳn lên, Dạ Sở Hân nhìn dáng vẻ bỏ chạy một cách hoảng hốt của Vĩnh Khiêm, gương mặt cô toát ra vẻ chán ghét, rồi kéo ghế ngồi xuống.
"Không đáng chút nào!"
Hân Nghiên nhìn Dạ Sở Hân rồi mỉm cười.
Dạ Sở Hân gật đầu, tán thành với nàng: "Cũng đúng, tức giận vì loại người cặn bã đó thật không đáng chút nào, nhưng khi nãy cô cả Diệu ngầu ghê."
Dạ Sở Hân nhìn Diệu Hàm với vẻ hài lòng, trong lòng cũng xem như đã yên tâm, thấy Diệu Hàm bảo vệ Hân Nghiên là biết ngay chắc chắn người phụ nữ này đã yêu nữ thần Nghiên Nghiên nhà cô rồi.
Nghe Dạ Sở Hân nói với Diệu Hàm như vậy, sắc mặt Hân Nghiên không khỏi trở nên dịu dàng, nàng quay đầu nhìn người phụ nữ ở bên cạnh mình, giọng nói lạnh lẽo trở nên ôn hòa.
"Phải đấy, sao chị lại đến đây?"
"chị vừa mới đi đàm phán với khách hàng, nhìn thấy em bèn qua đây!"
Diệu Hàm nói dối một cách tao nhã, gương mặt bình tĩnh và lạnh lùng ấy của cô không để lộ ra một chút kẽ hở nào cả, dường như những gì cô nói đều là sự thật vậy.
Nếu như Vũ Đàm ở mặt ở đây vào thời khắc này, chắc chắn trong lòng cô ta sẽ hết sức khinh người cô chủ nhà mình.
Đúng là cô chủ càng lúc càng kiêu ngạo thật, mới đàm phán với khách hàng xong cái gì chứ, rõ ràng sốt ruột muốn gặp mợ chủ, biết mợ chủ không có nhà nên mới cố tình đến đây tìm cô ấy.
Có điều lòng kiêu ngạo của Diệu Hàm sẽ không để Hân Nghiên phát hiện ra chuyện này, nhưng Dạ Sở Hân ngồi bên cạnh lại nhíu mày nghi ngờ. Vậy à, nhưng vì sao lúc cô còn đứng rõ ràng đã nhìn thấy Diệu Hàm đi từ ngoài cửa nhà hàng vào mà, lẽ nào cô nhìn nhầm rồi ư!
Diệu Hàm thấy Dạ Sở Hân nhíu mày, bèn lạnh lùng liếc mắt nhìn cô, làm Dạ Sở Hân kinh ngạc đến nỗi lập tức rùng mình, lạnh buốt cả người, trong lòng không khỏi lớn tiếng kêu gào.
Đệch, Nghiên Nghiên ơi là Nghiên Nghiên, rốt cuộc cậu kiếm kiểu phụ nữ gì mà kinh khủng thế này, ánh mắt cô ta đáng sợ đến mức muốn giết người luôn vậy, cũng chỉ có đồ biến thái như cậu mới có thể chịu nổi Đệ Nhất Đế Thiếu, người khiến cho cả Kinh Đô đều thấy sợ hãi này thôi.
Diệu Hàm lạnh lùng liếc nhìn Dạ Sở Hân, rồi quay đầu nhìn Hân Nghiên, ánh mắt lạnh lùng pha lẫn với vẻ nguy hiểm tối tăm, rồi nở nụ cười gian xảo quỷ dị.
"Nhưng mà Nghiên Nghiên này, có phải em còn chuyện gì nên nói với chị không?"
Nghe thấy giọng nói đượm vẻ nguy hiểm của cô, Hân Nghiên giật thót tim, nhất là âm cuối của cô khiến lòng nàng dao động, làm cơ thể nàng không khỏi cứng đờ.
Không biết vì sao mà vừa nghĩ đến chuyện bị đánh mông, nàng đã lúng túng nuốt nước miếng, đôi mắt trong trẻo chớp chớp, nhìn Diệu Hàm với vẻ nghịch ngợm và đáng yêu.
"Nói gì chứ, có chuyện gì đã xảy ra ư?"
Hân Nghiên còn chưa ý thức được chuyện gì đã xảy ra, vẻ nghịch ngợm và đáng yêu chưa từng có trước đó khiến cho Diệu Hàm kinh ngạc, đến Dạ Sở Hân cũng không khỏi đổ mồ hôi.
Đệch, cái kẻ biến thái không có tính người, trọng sắc khinh bạn như cậu mà còn biết lấy sắc đẹp ra quyến rũ người khác à, sao không thấy cô ấy nghịch ngợm chớp mắt, nở nụ cười đáng yêu với cô lần nào chứ.
Dạ Sở Hân ghen tị hết sức, bọn họ đã quen nhau nhiều năm như thế, trước giờ Hân Nghiên chưa từng tỏ vẻ nghịch ngợm đáng yêu như vậy với cô!
Trong lòng Diệu Hàm lại vui như nở hoa, ngoại trừ lần đầu tiên gặp Nghiên Nghiên, lúc ấy rượu của nàng uống bị bỏ thuốc, nàng cũng tỏ ra lém lỉnh và đáng yêu như thế này, còn pha lẫn với sự quyến rũ, khiến cho cô không khỏi bị nàng hấp dẫn.
Nhưng sau đó, Hân Nghiên đều ra dáng lạnh lùng, kiêu ngạo, sang trọng, điên cuồng, nhưng chưa từng tỏ vẻ đáng yêu như thế này. Bây giờ cô chỉ muốn ôm nàng vào trong lòng mình, rồi hôn nàng đắm đuối, muốn yêu nàng một cách điên cuồng, để làm nàng hòa vào trong xương máu của mình.
Đột nhiên Diệu Hàm lại cảm thấy đáp án không còn quan trọng nữa!
Diệu Hàm không khỏi cười khổ, Hân Nghiên ơi là Hân Nghiên, rốt cuộc nàng cũng đã trúng một loại độc mang tên Hân Nghiên mất rồi, ngấm vào tận xương cốt, không thể giải nổi nữa.
Nhưng cô lại thấy vui mừng, vui mừng vì người đó là nàng, may mà là người phụ nữ trước mặt mình!
"Ê ê ê, hai người đừng ngược đãi con độc thân này được không, đệch, có chồng thì ghê gớm lắm rồi, có vợ thì ghê gớm lắm rồi, bà đây còn độc thân đấy nhé!"
Thấy ánh mắt Diệu Hàm nhìn Hân Nghiên chan chứa tình cảm, Dạ Sở Hân không khỏi rống lớn.
Hai người bọn họ thật là, cô vẫn còn sống sờ sờ ở đây đây này.
Trong lòng càng thấy kinh ngạc, hóa ra Đệ Nhất Đế Thiếu mà mọi người trong Kinh Đô đều sợ hãi, lúc ở bên cạnh Hân Nghiên lại có vẻ như vậy, đúng là khiến người khác kinh ngạc thật, đồng thời cô cũng âm thầm vui thay bạn mình!
Nghe thấy tiếng kêu gào của Dạ Sở Hân vang lên bên cạnh mình, tâm trạng của Diệu Hàm rất tươi tỉnh, nhưng bị người khác quấy rầy lúc đang nhìn Nghiên Nghiên với ánh mắt chứa chan tình cảm, cô vẫn cảm thấy hơi khác chịu, đôi môi quyến rũ nhếch lên, nụ cười lành lạnh nở trên gương mặt.
"Cô Dạ hâm mộ thì tìm một người đi, nếu không thì để tôi giới Vĩnh cho cô một người, đế quốc Diệu thị của chúng tôi còn rất nhiều quý tộc đang độc thân lắm!
"Hay là cô cả Diệu nhường cơ hội làm ông mai cho người khác đi, bà đây không thèm đâu!"
Dạ Sở Hân lắc lắc đầu, để Diệu Hàm giới Vĩnh thì chắc chắn người đó cũng giống y hệt cô ấy, cô không thích những người lạnh lùng, luôn tỏ ra nguy hiểm như vậy đâu!
"Tôi còn nghĩ cô Dạ sốt ruột lắm chứ, dù gì cô đơn lâu quá thì dễ bị già lắm!"
Diệu Hàm nhướn mày nhìn Dạ Sở Hân, rồi lạnh lùng đáp.
Nghe thấy thế, Dạ Sở Hân không khỏi thầm mắng Diệu Hàm trong lòng, nhưng không