"Ra tay đi, đánh là thương mắng là yêu, tình cảm sâu sắc hơn thì dùng chân đá, em thích đánh, hay là mắng, hay là muốn dùng chân đá? Đều tùy em!"
Giọng nói trầm thấp của Diệu Hàm không mang theo chút sợ hãi nào, còn vui vẻ cong môi.
Hân Nghiên bực bội, cơ thể bị bá đạo ôm chặt trong lòng, chỉ có thể nhấc chân, chân mang giày cao gót đá mạnh Diệu Hàm một cái.
Diệu Hàm khẽ tránh, vừa vặn tránh được, đưa tay chặn chân Hân Nghiên lại, giọng điệu mềm mại trầm thấp: "Ngoan, đừng ầm ĩ, mang giày cao như vậy cẩn thận bị trẹo chân!"
Giọng nói trầm khàn mang theo mấy phần ma lực vang lên bên tai khiến Hân Nghiên hơi sửng sốt, đưa mắt nhìn chằm chằm Diệu Hàm , đáy lòng xẹt qua ý nghĩ kỳ lạ.
Người phụ nữ này đang quan tâm nàng, sợ nàng trẹo chân á?
Vẻ mặt Hân Nghiên trở nên nặng nề, đáy mặt lạnh như băng không có chút cảm xúc, từ chối nói: "Tôi không cần sự quan tâm của cô!"
Nghe thấy người phụ nữ không ngoan này lại quả quyết từ chối mình lần nữa, vẻ mặt Diệu Hàm càng u ám hơn, cánh tay nắm lấy eo nhỏ của nàng cũng siết chặt lại.
Ánh mắt sâu thẳm, lạnh lùng bá đạo lên tiếng: "Không ai có thể từ chối tôi, em cũng không được!"
Hân Nghiên lạnh lùng muốn giãy ra khỏi sự kiềm chế của cô: "Chị cho rằng Chị là gì của tôi, tôi cần thế nào không cần chị quan tâm, buông tay!"
Hân Nghiên nói xong liền ra tay, ánh mắt tràn đầy tức giận.
"Người phụ nữ không ngoan, thật thiếu trừng phạt mà."
Ánh mắt Diệu Hàm u ám, bàn tay dùng sức thật mạnh, lập tức ôm chầm thân thể nhỏ xinh của Hân Nghiên vào lòng.
Mặt đối diện nhau, dán lấy nhau không có chút khe hở.
Cô giữ chặt người nàng, cúi người hôn mạnh lên đôi môi đỏ của người đang hùng hổ hăm dọa, mang theo trừng phạt và cướp đoạt điên cuồng.
"Ưm..." Đối mặt với hành động bất ngờ của Diệu Hàm, Hân Nghiên ngơ ngác trừng to mắt.
Thấy nàng ngẩn ngơ không có phản ứng, hành động của Diệu Hàm càng điên cuồng hơn mấy phần.
Cô không ngừng gặm cắn đôi môi đỏ mềm mại ướt át của nàng, khiến cô điên cuồng nghiện nàng như món ăn ngon trên thế gian vậy.
Chỉ là một nụ hôn đã khiến thân thể của Diệu Hàm lập tức có phản ứng, đôi mắt càng trở nên tối tăm hơn, một lúc lâu sau đó cô mới buông nàng ra, hai người đều thở hổn hển.
Hân Nghiên không ngờ người phụ nữ này lại hôn mình ở nơi đông người, nàng hơi ngơ ngác, sau đó tỉnh táo lại, sắc mặt lại càng lạnh lẽo hơn.
Tiếng thở dốc của hai người dây dưa cùng một chỗ, đối mặt nhìn nhau, hơi thở phả lên mặt khiến đối phương ngứa ngáy, Diệu Hàm nhìn người phụ nữ yêu kiều ngon miệng trong lòng, càng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô hơn.
Hai mươi tám năm trước đây cũng chưa từng chạm vào phụ nữ, sao bây giờ sau khi nếm thử cảm giác kia với người phụ nữ này đã không biết thỏa mãn rồi chứ!
Người phụ nữ này làm cô bị nghiện như là yêu tinh vậy.
Trong mắt Hân Nghiên mang theo ý cười lạnh, đối với Hân Nghiên đã vấp ngã hai lần, trên đời này không thể tin tưởng nhất chính là tình yêu, phụ nữ và đàn ông.
Không nói đến Thẩm Hạo, đó hoàn toàn là sau khi mất trí nhớ, vì tất cả ấm áp của Thẩm Hạo mới chấp nhận anh ta, chỉ nói tới Vĩnh Khiêm thôi, sau khi bị phản bội như vậy, Hân Nghiên nàng rất khó tin tưởng vào tình yêu thêm lần nữa.
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, diện tích miệng vết thương do vết cắn kia đem lại quá lớn, khiến nàng không dám chấp nhận tình yêu thêm lần nữa!
"Tôi không quan tâm cô có mục đích gì, cũng không quan tâm cô muốn gì, tóm lại tôi không muốn có bất cứ quan hệ nào với cô, hôm nay cảm ơn cô, tạm biệt!"
Hân Nghiên lấy lại tinh thần, vẻ mặt càng lạnh lùng hơn, nói xong câu đó thì đi ra khỏi khách sạn, không liếc nhìn Diệu Hàm ở phía sau thêm lần nào nữa.
Nhìn bóng lưng người phụ nữ dứt khoát rời đi, trong lòng Diệu Hàm nếm phải cảm giác mất mát thêm lần nữa.
Ở thủ đô ai nhìn thấy Diệu Hàm cô đều không sử dụng đủ loại thủ đoạn để bò lên giường cô, nhưng người phụ nữ này thì hay rồi.
Một lòng một dạ muốn đẩy mình ra cách nàng thật xa, sức ảnh hưởng của Diệu Hàm cô trở nên thấp như vậy từ lúc nào thế.
Nhìn bóng lưng đã biết mất khỏi cửa khách sạn từ