" Mẹ Trả Vợ Cho Connn "
Vũ Tần Lâm hét lên trong chút buồn bã, điện thoại trên tay anh cũng nhanh chóng sụp nguồn sau 1 đêm không sạc pin. Nghĩ ra cũng may sao khi gọi xong nó mới hết sạch năng lượng, có chút nào đó may mắn cho anh.
" Giấy tờ, hộ chiếu, thẻ?? Còn gì nữa?? " Vũ Tần Lâm điểm qua một vài thứ cần mang theo cuối cùng vì vội anh cũng vơ hết vào vali..
[... ]
Về tối tại Singapore, gió hơi se lạnh về đêm nhưng lại tạo cảm giác rất dễ chịu.
Thời gian quá mức hạn hẹp khiến Vũ Tần Lâm mua tạm một chiếc xe phân phối lớn rồi phóng hết cỡ về phía bắc Singapore. Mái tóc anh được gió thổi, một vài khu phố đi qua cũng được đánh dấu lại bởi vài sợi tóc bay theo gió lặng lại. Dáng vẻ vốn được coi là chuẩn mực của bao chàng soái ca, thêm gương mặt tuấn mĩ đem nét Trung Mĩ khiến nhiều nữ nhân đưa ánh mắt nuối tiếc nhìn theo.
Bao chạng đèn đỏ, bao khu phố lớn cuối cùng mới dừng lại trước một resort ASD do chính mẹ anh tiếp quản. Bên cạnh khu vực này cũng là hàng loạt chi nhánh kinh doanh kim cương hàng đầu thế giới do Vũ Thị nắm quyền.
" Chào thiếu gia.. " Những tiếng chào đồng loạt vang lên..
" Vợ tôi đâu? " Sự vội vã từ đầu đến cuối của người đàn ông đều thể hiện rõ. Mái tóc anh không còn được nếp như ban đầu, quần áo cũng không chỉnh tề như mọi khi.
" Tiểu Thư đang ở bên trong dùng bữa tối.. "
Nghe được câu nói đó khiến Vũ Tần Lâm yên tâm hơn một chút, anh chậm rãi nhấc bước chân vào bên trong. Khách nghỉ dưỡng ở đây không có đến một bóng người, xem ra nơi đây lại đóng cửa để tiếp đãi con dâu phú quý.
[... ]
Bước vào trong chỉ còn mình ba mẹ Vũ Tần Lâm dùng bữa, anh không kìm lòng thở dài một hơi rồi lên tiếng phá vỡ không gian yên tĩnh.
" Chào ba mẹ, vợ con đâu rồi? "
An Mĩ Hạ khẽ cười , bà đưa mắt lên trên lầu rồi nuối nốt miếng thức ăn trong miệng. " Con bé vừa lên lầu rồi.. "
Nghe xong cũng không nhanh, không chậm. Vũ Tần Lâm bấm thanh máy, chờ nó kiểm duyệt qua hoa tay anh cũng mệt mỏi đến mức đá mạnh vào cửa thanh máy.
[... ]
Vì là cửa làm để giúp không gian yên tĩnh khi ra vào nên khi Vũ Tần Lâm người con gái bên trong không hề nhận ra.
Bóng dáng khác lạ của Hàn Ân Nhi khiến bước chân Vũ Tần Lâm chậm lại, rồi đứng im ở góc tường khuất.
Trong im lặng, Hàn Ân Nhi dùng chiếc khăn lau qua khẩu súng ngắn, rồi tỉ mỉ kiểm tra lại số đạn chưa dùng là bao.
Đôi mắt của cô từ ngây thơ trong sáng trở nên sắc bén lạ thường , nó đẹp một cách lạ lùng. Hôm nay cô khác với mọi ngày, từ cách ăn mặc đến gương mặt. Mọi lần dù sao trừ khi đi ngủ cô đều trang điểm qua loa khiến mình dễ thương hơn đôi chút.. Còn hiện tại cô rất bình dị khiến vẻ đẹp tự nhiên vục dậy trong sự lạnh lẽo, nhan sắc của cô không có chút nào giống ba mẹ ruột. Tựa như anh, cô có chút gì đó giống người lai, nhưng nếu xem rõ cách hành xử thì cô giống hệt ba mẹ. Hiền lạnh, tốt bụng và còn có tài năng nghệ thuật xuất chúng.
Ánh mắt Hàn Ân Nhi mang theo khí lạnh lướt qua góc tường khuất rồi đứng lên chỉ súng về phía đó.
" Đoàng.. "
" Đoàng.. "
" Chết anh chưa? Sợ chưa nè.. "
Hàn Ân Nhi cười lớn trong vui sướng, cô ngồi xuống sàn nhà. Từng chút đáng yêu hiện lên trong con người cô..
" Nhìn anh kìa.. Sợ tái mặt.. Còn ngã luôn.. Hmm? Chồng à chỉ là súng giả thôi. Anh nhát gan thật. "
Hàn Ân Nhi vẫn vui sướng cười lớn. Chả ai có thể cảm nhận được khi đó nụ cười của coi sảng khoái đến mức nào, có chút đáng yêu, cũng có chút đáng sợ.
Cô ngồi bệt trên đất một hồi lâu nhìn anh nằm dài trên sàn nhà, rồi hoảng sợ.. " Chồng à.. Anh không sao chứ? "
Vũ Tần Lâm vẫn im lặng khiến Hàn Ân Nhi sợ hãi bò tới.
Đôi mắt anh vẫn mở ra, đầy sức quyến rũ với chiếc áo sộc sệch.. Đặc biệt hơn với gương mặt tuấn mĩ, khiến cô khựng lại.
" Bảo bối, anh giả chết giỏi không? " Anh đưa tay lên xoa đầu cô rồi vướn lên hôn nhẹ vào đôi môi đỏ ửng mang nhiều hương vị khác biệt.
Người Hàn Ân Nhi cứng đờ, trong vô thức cô mạnh tay đẩy Vũ Tần Lâm ra khiến sống lưng anh tiếp xúc mạnh với sàn nhà. Nhưng với người đàn ông nó không hề đau bao nhiêu, anh chỉ thần thờ nhìn xúc cảm của người phụ nữ rồi ngồi dậy, hai tay chống về phía sau.
" Anh làm em sợ đấy.. Đồ ngốc.. Sao đột nhiên lại im lặng thế chứ? " Hàn Ân Nhi thả lỏng khẩu súng trong tay ra, nỗi sợ hãi của cô hoàn toàn là thật.. Mặc dù cô chưa kéo còi, dù là giả nhưng sự im lặng của anh khiến cô quên đi mọi thứ..
" Được rồi, từ sau không như vậy nữa.. Khiến em sợ rồi " Vũ Tần Lâm dịch người đến chỗ Hàn Ân Nhi ôm cô vào lòng. Trong lúc cô chẳng để ý, khẩu súng được để ở khoảng trống gần đó khiến anh chẳng tin tưởng. Bằng kĩ năng bao năm, hay một chút hiểu biết về cấu tạo cũng khiến anh nhận ra nó..
Là súng thật!! Nên cô mới sợ đến vậy..
" Đồ tồi, bỏ người ta ra.. Đi tắm đi, nhanh lên... "
" Ừ thì tắm.. " Anh lạnh nhạt bỏ cô ra quay vào phòng tắm..
[... ]
" Vợ ơi... Lấy hộ anh cái áo choàng tắm.. "
" Hmm, đợi em chút "..
Cánh cửa mở ra, Vũ Tần Lâm bỏ chiếc khăn đang lau đầu xuống nhìn lại Hàn Ân Nhi một lần nữa, cô vẫn chưa thay đồ.. Vẫn dễ dãi phô trương cảnh xuân trước mắt một con sói tiền ẩn, khiến anh buộc phải nở nụ cười thích thú vẫy cô vào sâu trong nhà tắm hơn.
" Vẫy gì? Tự ra mà lấy, em đứng đây thôi.. Nhanh lên ra mà cầm lấy áo này.. "
" Cầm vào đây hộ anh, ngoan.. "
" Đồ lười.. "
Bước chân của cô gần hơn , chưa kịp bước thêm một bước nữa để tăng khoảng cách thì Vũ Tần Lâm đã vội vã đưa tay kéo cô về phía mình.
Trong không gian ấy, bờ ngực rắn chắc của người đàn ông đã cọ sát với bờ ngực mềm mại của nữ nhân. Sự gần gũi khiến hơi thở của Hàn Ân Nhi gấp gáp nhưng không thể chạy khỏi.
Khi đột nhiên bị anh kéo, người cô đã được nâng lên đôi chút. Bàn tay một bên cầm chặt cổ tay cô kéo lên, một bên đã giữ chặt lấy bên mông đầy đặn của cô.
" Vũ Tần Lâm... Bỏ ra.. " Sự cáu gắt của cô khác thường nhưng không lay chuyển được lí trí người đàn ông.
" Hàn Nhi, rõ ràng em làm lộ trước.. Ở nhà có khi nào em mặc váy mỏng vậy đâu? Đây là lỗi của em.. " Bàn tay Vũ Tần Lâm nhanh chóng tốc váy cô đến ngang thắt lưng rồi mạnh bạo xé rách chiếc quần lót che đi nơi ẩm ướt của dục tình..