Chu Hoàng Yên lẳng lặng ngồi bên cạnh giường bệnh của con trai mình, ông đã nhìn Chu Chí Viễn rất lâu, sâu trong thâm tâm ông hiện giờ có biết bao cảm xúc khó tả dồn dập kéo đến.
Khi nhận được tin anh nhảy lầu theo Lâm Nhã Tịnh, suýt chút nữa ông đã tái phát bệnh tim.
Rất may là sau đó đã nhận được thông tin Chu Chí Viễn vẫn bình an thì ông mới ổn định trở lại.
Vội vàng vào đây, ông đã ngồi nhìn đứa con trai duy nhất của mình hơn 30 phút, ánh mắt tuyệt nhiên hằn lên nhiều tia yêu thương lẫn xót xa.
Bất giác ông đưa bàn tay thô ráp, đã có phần nhăn nheo chạm vào mặt đứa trẻ ấy.
Con của ông năm nay đã sắp 30 tuổi rồi, vậy mà từ trước tới giờ vẫn luôn răm rắp nghe theo lời của ông.
Vì công việc, vì Tập đoàn, vì Chu gia và vì người vợ quá cố mà ông đã bắt anh phải sống theo yêu cầu của ông gần 20 năm, đến cả chuyện hôn nhân đại sự ông cũng tự mình quyết định, để rồi hôm nay lại xảy ra cớ sự đáng đau lòng này.
"Đứa trẻ ngốc, con thật sự yêu cô gái đó đến mức có thể bất chấp tất cả như vậy sao? Con không cần ông già này nữa có phải không?"
Giọng nói trầm thấp thủ thỉ vang lên, Chu Hoàng Yên vừa rời tay khỏi gò má của Chu Chí Viễn thì anh đã có dấu hiệu tỉnh lại, điều đó khiến Chu Hoàng Yên vui mừng khôn xiết.
"Viễn..."
Nghe thấy cái gọi tên ấm áp xen lẫn lo âu của ông, Chu Chí Viễn liền chuyển tầm mắt đầy mệt mỏi nhìn sang người đàn ông đang ngồi bên cạnh mình, sau đó anh lại gượng người ngồi dậy, Chu Hoàng Yên có muốn cản cũng không còn kịp.
"Ba, vợ con đâu rồi?"
Nét mặt của anh không thể giấu đi biểu cảm lo lắng, mày kiếm bấy giờ lại cau chặt không thể an yên.
"Vợ con vẫn còn đang cấp cứu, hiện chưa rõ tình trạng thế nào."
Chu Hoàng Yên vừa trầm giọng trả lời xong thì Chu Chí Viễn đã lập tức tháo kim tiêm truyền nước trên tay ra, sau đó vội vã xuống giường thì cơn choáng váng lại ập tới, nhưng bằng mọi cách anh cố gắng chống đỡ để đi tìm cô gái của mình.
Người làm ba như Chu Hoàng Yên nhìn con trai mình như vậy đương nhiên thâm tâm đang không ngừng đau xót, nhưng ông biết dù có ngăn cản thì cũng vô ích, nên chỉ đành lặng lẽ đi theo sau.
Bấy giờ Dương Đình Quân vẫn ngồi trước cửa phòng cấp cứu chờ đợi, nhìn thấy Chu Chí Viễn đi tới thì anh liền hốt hoảng đứng dậy, bước vội đến dìu người đàn ông ấy.
"Sao cậu lại chạy tới đây?"
"Tiểu Tịnh thế nào rồi?"
Vừa hay đúng lúc này bác sĩ cấp cứu cho Lâm Nhã Tịnh đã quay trở ra, Chu Chí Viễn liền gạt tay Dương Đình Quân, đi đến trước mặt vị bác sĩ, gấp gáp hỏi thăm:
"Vợ tôi sao rồi?"
"Vợ anh là bệnh nhân Lâm Nhã Tịnh đúng không?"
"Đúng vậy, cô ấy vẫn ổn phải không?"
"Hiện tại tình trạng sức khỏe của bệnh nhân đã ổn định, chỉ tiếc là đứa bé trong bụng còn quá nhỏ nên không thể vượt qua được.
Thành thật xin lỗi gia đình!"
Nói rồi vị bác sĩ đã cúi đầu trước Chu Chí Viễn, sau đó Lâm Nhã Tịnh cũng được đưa ra ngoài, vừa nhìn thấy cô anh liền vội vã đi tới, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của người con gái ấy.
Anh đang vui lắm, vui đến mức bật khóc vì ông trời không nhẫn tâm mang cô đi mất.
"Chúng tôi phải đưa bệnh nhân xuống phòng hồi sức, phiền anh tránh ra ạ!"
"Tôi đi cùng cô ấy!"
Thẳng thừng bác bỏ yêu cầu của nữ y tá, tay anh vẫn nắm tay cô, chỉ là chất giọng phát ra mang theo khí