Cuối cùng thì Lâm Nhã Tịnh cũng bị chọc cho bật cười, cô hơi ngã đầu ra phía sau để tránh né khuôn mặt gian manh của ai kia đang cố tình tiến tới gần.
"Thì ám ảnh đêm đầu tiên của chúng ta chứ còn gì nữa!"
Cô mím môi lí nhí trả lời, nói xong liền ngại ngùng cúi mặt xuống.
Trong khi đó người đàn ông hiểu chuyện kia lại cố tình không chịu buông tha, anh cũng cúi đầu xuống, nhìn thẳng vào khuôn mặt ửng hồng của cô, vừa cong môi như cười vừa hỏi lại.
"Em biết hết rồi hửm?"
"Thì em khôi phục trí nhớ rồi mà, cộng thêm chuyện hôm trước anh bóng gió đề cập đến cái gì mà chúng ta đã từng trước khi quen biết nhau, nên em đoán chắc là anh đã biết gì đó rồi.
Nhưng mà nếu như em có đoán sai đi chăng nữa thì hôm nay em cũng có một chuyện rất quan trọng muốn nói với anh."
Chu Chí Viễn bật cười, anh dùng hai bàn tay quyền lực của mình chỉ để véo hai cái gò má nhỏ nhỏ, hồng hồng đáng yêu của cô gái, khiến cô phải ngẩng mặt lên ngay ngắn đối mặt với anh.
"Chỉ tiếc là em đoán đúng rồi!"
Lâm Nhã Tịnh chớp chớp mắt nhìn người đàn ông.
Cô chỉ suy đoán bâng quơ chứ vẫn chưa dám chắc chắn, nhưng không ngờ lại là sự thật ư?
Trên đời này vẫn còn có nhiều chuyện trùng hợp như vậy sao? Không ngờ rằng cái tên khốn kiếp khiến cô sống dở chết dở trong đêm hôm ấy lại là anh, lần đầu tiên của cô vậy mà lại trao cho chính người chồng hiện tại, thế mà đến tận hôm nay, gần hai năm sau cô mới biết.
"Người đàn ông đêm hôm đó...Là anh thật sao?"
Chu Chí Viễn gật đầu, anh nắm tay cô rồi mới nói:
"Nếu đêm đó em không bỏ đi thì biết đâu chúng ta đã không lận đận lâu như thế!"
"Bị hành đến tơi tả thì lấy đâu mặt mũi mà ở lại chứ.
Vả lại lúc đó người đưa em tới đã căn dặn là không được mở vải che mắt nếu không có sự cho phép của khách hàng, mà khi đó anh đâu có chịu cho em mở bịt mắt đâu, nên làm sao em biết sắc vóc của người trong đêm đó thế nào."
Chu Chí Viễn bắt đầu hứng thú với chủ đề hiện tại nên anh lại hào khởi hỏi tiếp:
"Ví dụ như đêm hôm đó em thấy mặt anh thì sao ta? Có phải là sẽ điêu đứng trước nhan sắc đỉnh cao của anh như những nam thần Hollywood không?"
Lâm Nhã Tịnh ngay lập tức bĩu môi, luôn miệng cười trước sự tự tin thái quá của chồng mình.
"Nếu lúc đó được nhìn thấy bộ mặt *** tà của anh thì chắc em còn bị ám ảnh hơn không chừng.
Với cả sau này sớm biết người đó là anh thì em đã cho anh ăn hành ngập mặt luôn rồi."
Bị phũ phàng một cách không thương tiếc, người đàn ông liền trưng ra bộ mặt hờn dỗi, vờ giọng ủy khuất đáp lời:
"Thì em bắt đầu từ bây giờ cũng được mà.
Cả đời sau này của anh còn không phải do em quản à, vậy thì có gì đâu phải tiếc nuối nữa.
"
Có một điều không thể chối cãi rằng, chỉ có những khi ở bên cạnh Lâm Nhã Tịnh thì người đàn ông này mới có thể làm ra những biểu cảm lẫn hành động, trạng thái bất bình thường đến mức đáng yêu vô đối nhất.
Và cũng chỉ có một mình Lâm Nhã Tịnh được anh sủng lên đến tận mây xanh, anh không ngại tự hạ thấp bản thân để đội vợ lên đầu.
Đó cũng là mẫu đàn ông lý tưởng của biết bao cô nàng.
"Hmm, anh nói cũng phải ha! Vậy thì từ bây giờ, Chu Chí Viễn chính thức là thê nô của bổn phu nhân, ngươi mà dám phản bội bà đi tìm chủ nhân mới là bay đầu ngay nhá!"
"Dạ! Nửa lời cũng không dám làm trái ý Phu nhân đâu ạ!"
Chu Chí Viễn phối hợp vô cùng ăn ý và đã thành công chọc cô được một trận cười giòn giã, quên đi những