Đúng như lời căn dặn trước đó của người đàn ông, Lâm Nhã Tịnh sau khi ăn sáng xong thì ra phòng khách gặp Chu Chí Viễn.
Cô lặng lẽ ngồi xuống đối diện thì người đàn ông đã trầm ổn đi thẳng vào câu chuyện cần phổ biến.
"Cô cũng biết hôn sự này được sắp xếp từ đâu mà đúng không?"
"Đương nhiên là vì lợi ích của đôi bên.
Giữa chúng ta căn bản chưa từng gặp nhau nên làm gì có chuyện vì yêu mà kết hôn."
Lâm Nhã Tịnh cũng thẳng thắn không kém, điều đó vô tình lại khiến người đàn ông hài lòng.
"Vì không tồn tại tình yêu nên chắc chắn sẽ không có hai từ hạnh phúc.
Chắc cô cũng có nghe nói tôi là người lãnh cảm với phụ nữ nên chuyện rung động trước bất kì một cô gái nào là rất khó xảy ra.
Vì vậy cuộc hôn nhân này chỉ duy trì trong vòng một năm trên mức độ danh nghĩa và một bản hợp đồng.
Nếu cô đồng ý, sau khi chấm dứt hợp đồng tôi sẽ tặng cô 500 triệu, coi như là đền bù tổn thất một năm thất nghiệp và lảng phí thanh xuân."
Những gì Chu Chí Viễn vừa nói không ngờ lại đúng như những gì Lâm Nhã Tịnh cô luôn mong chờ.
Cứ tưởng dấn thân vào cuộc hôn nhân này là đã đi vào ngõ cụt tăm tối không tìm lối ra nhưng nào ngờ con đường này cũng không tệ như cô đã nghĩ, nỗi lo sợ kia căn bản là dư thừa.
"Rất tốt, trùng hợp thay đó cũng là điều tôi luôn mong muốn.
Nhưng mà anh đem tiền ra để thương lượng với một người có xuất thân không tệ như tôi có phải là đang quá xem thường Lâm gia rồi không?"
Chu Chí Viễn khẽ cười nhạt sau những gì cô gái vừa nói, biểu cảm như thể đã nắm được điểm yếu của đối phương nhưng lại không vội vạch trần.
"Tôi không xem thường ai cả.
Còn tiền, bây giờ cô có thể không cần nhưng biết đâu sau này lại cần dùng đến.
Cho nên không cần quyết định vội vậy đâu."
Qua những lời nói của Chu Chí Viễn, Lâm Nhã Tịnh có cảm giác dường như người đàn ông này hiểu biết về cô không ít, chỉ là anh không nói thẳng ra mà thôi.
Còn vấn đề tại sao lại biết về chuyện của cô thì vẫn là một dấu chấm hỏi.
"Được rồi, coi như những gì muốn nói tôi đã nói xong.
Bây giờ cô ở nhà soạn ra một bản hợp đồng với những yêu cầu mà cô muốn đi, tôi cũng soạn một bản.
Tối nay gặp lại sẽ trao đổi sau."
Nói rồi Chu Chí Viễn đã đứng dậy, cầm theo áo vest và cặp táp chuẩn bị đi làm, nhưng trước khi đi có vẻ như anh nhớ ra gì đó nên đã dừng lại một chút.
"Cô ngoan ngoãn ở nhà, không được ra ngoài khi chưa có sự cho phép của tôi."
Tiếp nốt một lời căn dặn cuối cùng rồi người đàn ông ấy mới rời đi, để lại một mình Lâm Nhã Tịnh nhìn theo bóng dáng của anh đến khi khuất khỏi tầm mắt.
Cách nói chuyện của nam nhân này cô cứ cảm thấy có gì đó rất quen, dường như đã từng nghe thấy giọng nói này ở đâu đó nhưng lại không nhớ nổi là đã nghe thấy ở đâu, trong hoàn cảnh nào.
Nghĩ ngợi bâng quơ một lúc cũng không nhớ được gì, cô gái đành gác chuyện ấy sang một bên rồi thả lỏng thân thể, tùy ý ngã lưng ra thành ghế sofa bằng da bọc nệm mềm mại.
Cả một căn biệt thự to thế này vậy mà chỉ có mỗi hai người đàn ông sinh sống, giờ có thêm cô nữa là ba người.
Hai nam một nữ chung nhà, người cô đơn nhất ắt hẳn sẽ là cô.
Ở nhà một mình thế này cũng rất chán, cô muốn về nhà thăm Lý Nguyệt Kiều xem cuộc sống của bà thế nào vì từ khi đến Lâm gia đồng ý hôn sự thì đến giờ cô vẫn chưa được gặp lại bà.
Trong lễ cưới bà ấy cũng không được tới, cô rất lo lắng không biết rằng Lâm Duệ Minh có thực hiện đúng lời hứa