"Ui...!Sao mà đầu mình đau như bị tra tấn thế này chứ? Khó chịu chết đi được."
Vừa mơ màng tỉnh dậy sau cơn say bí tỉ tối qua, Lâm Nhã Tịnh đã đưa tay lên day day vầng trán, miệng nhỏ thầm than thở một câu, đôi mi tâm vẫn còn chưa chịu mở mà chỉ nhăn nhó do còn muốn ngủ nướng thêm chút nữa.
"Biết đau sao? Uống thêm rượu vào sẽ đỡ hơn nhiều đó."
"Biết sao không biết, là người chứ có phải sỏi đá đâu mà không biết đau.
Ơ nhưng mà...giọng nói vừa rồi...là..."
Trong cơn ngái ngủ, cô nàng vẫn ý thức được câu nói vừa nghe được và trả lời một cách thản nhiên, cho đến khi kịp xác định lại thì mới bàng hoàng mở to hai mắt ra, và thứ đầu tiên đập vào đôi đồng tử long lanh của cô gái là khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của một nam nhi, trong khi đó cánh tay của cô còn đang quàng qua cổ của người đàn ông, một chân cô còn gác lên người anh, khác gì xem Chu Chí Viễn là gối ôm mà tùy ý hành hạ.
"Sao...sao anh lại ở trên giường của tôi vậy hả?"
Vội vàng đẩy người đàn ông ra, Lâm Nhã Tịnh cất lên câu hỏi trong kinh ngạc.
"Đêm qua có người uống say đã dụ dỗ anh ở lại đây."
"Là ai?"
Cô nàng vẫn cứ ngây ngô, nhưng nam nhân đối diện cũng trưng ra biểu cảm ngây thơ vô số tội không kém.
"Em tự hỏi chính mình xem? Đầu đau như thế, chắc là do ngủ muộn nhỉ?"
Đến giây phút này thì Lâm Nhã Tịnh mới bàng hoàng nhận ra, cô bật người ngồi dậy với nét mặt lúng túng thấy rõ.
"Nhưng...nhưng mà tôi nhớ là đã khóa cửa rồi mà? Sao...sao anh vào được?"
Chu Chí Viễn cũng thong thả ngồi dậy, thư thái trả lời:
"Em có thấy vị chủ nhà nào mà không có chìa khóa phòng không?"
Với câu hỏi mỉa mai của người đàn ông càng khiến cô gái thêm phần bối rối, còn chưa biết phải làm sao tiếp theo thì Chu Chí Viễn lại đột ngột quay qua ôm cô vào lòng, an yên tựa cằm lên vai cô.
"Anh làm gì vậy? Mới sáng sớm đã dở thói *** dê rồi, buông tôi ra nhanh."
Lâm Nhã Tịnh có vùng vẫy thì cũng vô ích.
Người đàn ông chỉ khẽ cười, sau đó ung dung tiếp lời:
"Có ai ôm vợ mà lại bị mắng là kẻ *** dê không? Chắc chỉ có mỗi mình em thôi đó tiểu Tịnh."
"Ai là vợ của anh? Ai nói yêu anh khi nào mà vợ này vợ nọ?"
"Em là vợ anh! Cũng chính em nói yêu anh hồi tối qua còn gì!"
"Xảo trá, tôi nói chẳng lẽ tôi không biết! Tuy uống say nhưng không có ăn nói linh tinh đâu nhá!"
Lâm Nhã Tịnh tự tin chắc nịch, hiên ngang khẳng định càng làm Chu Chí Viễn buồn cười.
Anh không vội nói gì, cũng không buông cô ra mà chỉ hơi nghiêng người ra sau một chút để lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường.
"Anh làm gì đó?"
"Thì anh cho em nghe những gì em đã nói lúc say trong đêm qua, chắc không phải là lời linh tinh đâu ha!"
Vừa nói dứt câu thì Chu Chí Viễn cũng mở đoạn ghi âm trong điện thoại lên, để người con gái ấy có thể nghe rõ ràng từng câu từng chữ được phát ra với chất lượng âm thanh cao.
[Giá mà tôi không yêu người ta được như lời tôi nói thì tốt biết bao nhiêu...]
Nghe đến câu cuối cùng, Lâm Nhã Tịnh đã hoàn toàn đơ ra.
Cơ mặt lẫn ánh mắt đều bất động vì không thể nào tin nổi trong lúc say, bản thân lại ăn nói lung tung như thế.
Vậy mà vừa rồi còn khẳng định dù say xỉn cũng không nói năng linh tinh, cú tự vả này đúng là
đau thấu tận mây xanh.
Ngay lúc này cô chỉ biết đưa tay lên đở trán một cái, sau đó như nhớ ra điều gì nên liền dõng dạc thanh minh:
"Trong đó, tôi chỉ nói là người ta chứ đâu có nói tên anh đâu mà anh tự cho mình đúng như vậy?"
"Ờ thì đúng là không có nói ra tên