Nói xong câu nói khiến Lâm Nhã Tịnh phải suy nghĩ, Lý Nguyệt Kiều lại thờ ơ tiếp lời trước khi rời đi.
"Con cứ nấu đi, khi nào xong thì gọi mẹ."
Phòng bếp thoáng chốc chỉ còn lại một mình Lâm Nhã Tịnh, cô vừa làm vừa nghĩ mãi câu nói của Lý Nguyệt Kiều.
Giới tính của một con người quan trọng đến thế sao? Chỉ vì cô là con gái mà không đáng được yêu thương, được đối xử ôn nhu sao? Trên đời này sao lại có chuyện bất công như thế chứ.
"Vợ ơi! Đang nấu gì đó?"
Mải mê với những ưu tư buồn bã trong lòng, chợt phía sau truyền đến một vòng tay to ấm, ôm ngang vòng eo thon thả và giọng nói trầm thấp ngọt ngào của một đấng nam nhi khiến cô gái thoáng giật mình, lúc nghiêng qua nhìn thì đã bắt gặp nụ cười trìu mến trên môi người đàn ông ấy.
"Em đang nấu gà tiềm cho mẹ.
Hôm nay anh đi làm có mệt không?"
"Có chứ, nhưng mà vừa nhìn thấy em, được ôm em thế này là biết bao mệt mỏi đều tan biến hết.
Biết thế có vợ tốt thế này thì anh đã đi tìm em sớm hơn rồi!"
"Giảo hoạt! Anh biết em ở đâu mà tìm?"
Lâm Nhã Tịnh mím môi cười, đôi gò má đã sớm ửng hồng vì ngại.
"Cũng đúng ha, lúc đó anh đâu có biết hình dáng em to, gầy, cao hay thấp mà đi tìm.
Cũng may giờ có được em rồi, anh nhất định không để chúng ta phải xa nhau."
"Thôi đi ông ơi, nhỡ đâu sau này ông phản bội tui thì sao? Ở đời không ai biết được chữ ngờ đâu nha!"
Cô gái tinh nghịch lại chu môi lên vừa cười vừa nói, lộ ra biểu cảm đáng yêu vô đối.
"Anh thề sẽ không bao giờ có chuyện đó xảy ra.
Chỉ sợ em hết yêu anh thôi à!"
"Dĩ nhiên em sẽ hết yêu anh ngay lập tức nếu em biết anh phản bội, lừa dối, làm tổn thương trái tim nhỏ bé của em."
"Vậy thì em không có cơ hội hết yêu anh rồi.
Anh dám chắc luôn."
"Đừng có mà tự tin sớm quá nha! Thời gian rồi sẽ nói lên tất cả!"
Đầu tiên là bĩu môi, nói xong cô nàng lại nghênh mặt lên tỏ vẻ đắc chí rồi lại mỉm cười, khiến Chu Chí Viễn cũng phải bật cười.
"Chịu thua em!"
"Thôi anh lên phòng tắm gội thay quần áo đi rồi xuống ăn tối, cơm canh em nấu xong cả rồi!"
"Được, vậy vợ chờ anh chút nha!"
"Dạ!"
Đôi vợ chồng trẻ lại cười với nhau một cái rồi mới chịu tách ra.
Nhìn người đàn ông mình yêu rời đi bằng ánh mắt yêu thương, Lâm Nhã Tịnh chợt cảm thấy trong lòng hạnh phúc biết bao.
Số cô tuy kém may mắn, nhưng có lẽ gặp được anh là may mắn lớn nhất đời cô!
- ---------------
Tắm gội thay quần áo thoải mái xong, Chu Chí Viễn liền nhanh chóng chạy xuống bếp tìm vợ.
Lúc đến nơi lại thấy cô cặm cụi ngồi lấy tâm sen bên bàn mà anh khẽ nhíu mày.
Lẽ ra giờ này cô phải ngồi vào bàn ăn chuẩn bị dùng bữa tối, nhưng từ khi đi làm về đến giờ anh chưa thấy cô rảnh tay được lúc nào.
Vừa rồi bận hầm gà tiềm cho mẹ, giờ thì lại chuyển sang lấy tâm sen chẳng biết để làm gì mà cơm thì lại không lo ăn.
"Tiểu Tịnh, sao em không qua bàn ăn cơm mà ngồi đó lấy tâm sen làm gì vậy? Còn mẹ đâu, từ nãy giờ anh không nhìn thấy?"
"À dạ, mẹ đang ở trên phòng! Lúc nãy mẹ bảo tự nhiên thấy ăn uống không ngon miệng nên em mới nấu thêm gà tiềm cho mẹ tẩm bổ, lát nữa nấu chín em mang lên phòng cho mẹ sau.
Còn giờ anh cứ ăn trước đi, em lấy tâm sen để chút nữa nấu chè cho anh và mẹ cùng ăn."
Lâm Nhã Tịnh cười nói xong thì lại tiếp tục lấy tâm sen.
Riêng Chu Chí Viễn thì sắc mặt đã trầm xuống hẳn, mày kiếm vẫn không giãn ra chút nào.
Anh trực tiếp đi