"2 tiếng trước..."
Trong căn phòng trọ cuối dãy tại hẻm C gần khu đô thị, bấy giờ là một tụ điểm cờ bạc được lén lút tổ chức do những tay xã hội đen cầm đầu.
Lúc này tại một sòng bạc về mảng cá độ bằng cách lắc tài xỉu ấy vậy mà lại có sự góp mặt của Lý Nguyệt Kiều, với gương mặt nhăn nhó và vầng trán đổ đầy mồ hôi lạnh.
Có lẽ trong lần tham gia sát phạt cá cược này bà lại thua trắng tay.
Nhận ra điểm yếu của con mồi, một tên giang hồ xăm kín người liền bước tới, ngồi xổm một chân bên cạnh Lý Nguyệt Kiều, gã vừa rít điếu thuốc lá vừa trầm giọng lên tiếng:
"Bà chị à, nếu hết sạch tiền rồi thì mau cút ra chỗ khác đi để người khác còn vào thay, sớ rớ ở đây làm cái gì nữa."
"Mẹ kiếp, ai mà ngờ hôm nay lại xui như vậy chứ! Hết tiền nhưng tôi còn cái để cầm, chú xem coi được bao nhiêu."
Lý Nguyệt Kiều bất mãn thầm chửi thề một tiếng, sau đó lại lấy trong túi ra một chiếc lắc tay tinh xảo.
Nếu không nhầm thì đó chính xác là chiếc lắc tay phiên bản giới hạn mà hôm đấu giá ở buổi tiệc của Trình Nhất Tiêu, Chu Chí Viễn đã thành công mang về tặng cho Lâm Nhã Khiết, nhưng sao giờ lại nằm trong tay Lý Nguyệt Kiều cơ chứ?1
"Cũng đẹp đó, nhìn thì cũng đáng giá, nhưng mấy viên này không biết là kim cương thật hay giả nên tôi cầm tạm cho bà 20 triệu, được gì chốt đơn."
Tên giang hồ cầm chiếc lắc trong tay, nhìn tới nhìn lui sau cùng lại đưa ra một con số phải nói là chưa bằng với số lẻ từ giá trị thật của chiếc lắc ấy.
Đến Lý Nguyệt Kiều cũng không hiểu rõ, lại đang lúc bí bách nên với bà có tiền là được.
"20 triệu thì 20 triệu, mang tiền ra đi."
Giao kèo đã xong, tên giang hồ liền cầm theo chiếc lắc mang vào một căn phòng nhỏ khác.
Sau đó không lâu lại mang ra một sấp tiền đưa cho Lý Nguyệt Kiều.
Người đàn bà lại lao đầu vào sát phạt, chơi hết ván này sang ván khác đến mức thua không biết đường gở.
Cuối cùng 20 triệu còn chưa tới 15 phút đã vào tay những kẻ khác.
Sắc mặt cũng từ trắng mà chuyển sang xanh.
Bà không ngờ rằng vì quá buồn chán khi ở nhà nên mới tìm lại thú vui này nhưng nào ngờ lại mất hết tất cả chỉ sau vài ván, đến cả nữ trang của con gái cũng dâng vào xới bạc.
Bị đuổi khỏi cuộc chơi, Lý Nguyệt Kiều lang thang trên con hẻm nhỏ, vốn định bắt taxi về nhà nhưng vạch túi ra thì bên trong lại chẳng còn một xu.
"Sao mà đen đủi thế không biết, tất cả cũng tại con nha đầu đó thôi.
Phải chi nó là con trai thì số phận của bà già này đâu có tệ như bây giờ chứ."
Bực tức lại thầm rủa đứa con gái của mình vài câu.
Đang đi trên vỉa hè với đường phố vắng tênh thì bất ngờ có một chiếc ôtô chạy tới bên cạnh bà, như thể muốn nói điều gì đó.
"Taxi không bà chị? Tôi lấy giá rẻ cho."
"Tôi không có tiền, mau biến đi."
Sẵn trong trớn cáu kỉnh, Lý Nguyệt Kiều buông lời đanh thép luôn với cả người đàn ông nọ, nhưng hắn ta vẫn không có ý định rời đi mà chỉ khẽ cười nửa miệng một cái.
"Không sao, cứ lên xe đi về đến nhà rồi tôi chờ bà chị lấy tiền trả cho tôi cũng được.
Coi như là mở hàng cho tôi cuốc đầu tiên đi."
Gã đàn ông vừa nói xong thì cho xe dừng lại, Lý Nguyệt Kiều cũng không bước tiếp vì đã có vài phần do dự.
Đúng lúc này trên xe chợt bước xuống một người đàn ông khác, trông có