Đối mặt với người phụ nữ đã từng cay nghiệt, sỉ nhục cô đủ điều, còn hại cô suýt nữa mất mạng, lẽ ra cô phải căm hận và muốn lấy mạng ả ta thì mới phải.
Nhưng sao...!khi nhìn thấy cô ta quỳ xuống, vừa khóc vừa van xin thì bấy nhiêu tức giận lẫn phẫn uất trong lòng dường như đều tan biến tất cả.
"Chị đứng lên đi."
"Tiểu Tịnh, em định tha thứ cho cô ta sao?"
Nghe thấy Lâm Nhã Tịnh dịu giọng và có xu hướng như sẽ tha thứ cho người đàn bà ấy thì Dương Đình Quân liền lên tiếng ngay, trong khi Chu Chí Viễn vẫn yên lặng đứng bên cạnh.
Anh không nói gì không phải là không quan tâm.
Mà anh đang tôn trọng người con gái của mình, dẫu sao người gây ra tội ác cũng là chị em mang cùng dòng máu của Lâm gia với cô.
Nếu anh xen vào, Lâm Nhã Khiết chỉ có con đường chết.
Nhưng anh tin chắc rằng cô gái của anh không hề muốn tước đi mạng sống của bất cứ ai, huống chi kẻ đó còn mang chung một dòng máu với cô.
Anh biết, bình thường Lâm Nhã Tịnh rất cương nghị và mạnh mẽ.
Nhưng thật chất cô lại là đứa con gái yếu lòng.
Cái gì mà ân đền oán trả, đối với cô mà nói đó chỉ là những lời nói vui để trêu đùa, chứ cô sẽ chẳng vì điều gì mà tổn hại đến ai.
Bây giờ cũng thế, nên anh sẽ im lặng, lắng nghe và tôn trọng quyết định của cô.
Còn sau đó thế nào thì sẽ là chuyện của riêng anh!
"Tôi nói chị đứng lên đi."
Bỏ ngoài tai câu hỏi của Dương Đình Quân, Lâm Nhã Tịnh lại trầm giọng nói thêm một lần nữa thì Lâm Nhã Khiết mới chịu đứng dậy.
Khi cả hai đã đối mặt, Lâm Nhã Tịnh vẫn không nói gì mà chỉ lặng lẽ cởi trói cho người phụ nữ ấy.
Đến khi hai sợi dây rơi ra khỏi tay đối phương thì cô mới cất lời:
"Nếu đã thật sự ân hận thì hãy bắt tay làm lại từ đầu để sau này còn trả hiếu cho ba.
Ông ấy đã rất yêu thương chị, nay ông ấy sa cơ lỡ vận rất cần có chị thăm nuôi, an ủi lúc tuổi già.
Quá khứ đã qua, hãy coi đó như một trải nghiệm, vấp ngã ở đâu ta đứng lên ở đó.
Kiêu kì hay tự cao tự đại, không giúp ta thành công đâu, cho nên tôi hi vọng sau lần này chị có thể thay đổi bản thân mình, trở thành một người tốt hơn, có trách nhiệm hơn để còn gầy dựng lại Lâm gia vào một ngày sớm nhất."
Những lời nói chân tình được phát ra từ cửa miệng Lâm Nhã Tịnh khiến Dương Đình Quân vô cùng bất ngờ, vì không thể tin nổi cô sẽ tha thứ cho người phụ nữ ấy.
Nhưng khi nhìn sang Chu Chí Viễn thì lại thấy anh vẫn vô cùng điềm nhiên, như thể đã biết trước mọi chuyện.
Làm hại những gì anh muốn phản bác ra cũng đành nuốt ngược trở xuống.
Người kinh ngạc, người thì đứng yên quan sát, chỉ có Lâm Nhã Khiết đã không kìm được nước mắt, thậm chí ả còn ôm chầm lấy Lâm Nhã Tịnh, nghẹn ngào nói lời cảm kích:
"Chị cảm ơn em nhiều lắm...!Em có thể đáp lại cái ôm của chị một lần được không?"
Thấy Lâm Nhã Khiết cứ ôm lấy mình, không ngừng khóc sướt mướt thì Lâm Nhã Tịnh cũng não lòng.
Cô tạm thời buông tay Chu Chí Viễn ra đáp lại cái ôm của người phụ nữ ấy.
Ngay tại khoảnh khắc Lâm Nhã Tịnh buông tay, người đàn ông chợt cảm thấy vô cùng hụt hẫng như thể vừa vụt mất đi một thứ gì đó rất quan trọng.
Cũng cùng lúc