Ngày mà anh phải xa em, hụt hẫng lẫn sợ hãi cứ cuốn lấy khiến anh không tài nào thở nỗi.
Anh muốn tìm em, muốn nhìn thấy em, nhưng lại chỉ có thể tìm thấy trong những cơn ác mộng ở giây phút vô tình thiếp đi vì quá uống quá nhiều rượu.
Anh đã tự trách mình rất nhiều, tại sao lúc thấy em rơi vào nguy hiểm lại không kịp đưa tay cứu em.
Tại sao chỉ có thể chết lặng khi thấy em từ từ biến mất khỏi tầm mắt mà chẳng thể làm gì ngoài hét lên trong bất lực.
Nay xa nhau rồi, hạnh phúc vừa mới đến đã vội lìa xa.
Anh một nơi, em ở một trời.
Chẳng biết sống chết thế nào, nhưng nếu thật sự âm dương cách biệt thì đoạn đường còn lại trên cuộc đời này anh phải bước tiếp như thế nào đây?
"Tiểu Tịnh...!Anh nhớ em lắm rồi! Nói anh nghe em đang ở đâu đi, đừng trốn nữa, đừng nghịch nữa.
Anh sợ lắm rồi, em xuất hiện đi..."
Giọng nói nghẹn ngào chợt phát ra khỏi cổ họng chua chát của người đàn ông khiến Dương Đình Quân vừa bước chân vào căn phòng tối tăm ấy cũng phải khựng người trở lại.
Người bạn của anh đã nhốt mình trong phòng suốt ba ngày ba đêm, cơm không ăn, nước không uống, lấy rượu giải sầu, buồn quá thì lại âm thầm bật khóc.
Gọi tên người con gái ấy trong màn đêm lạnh giá nhưng chẳng nhận được hồi âm.
Đã ba ngày không có bất cứ một tin tức gì về Lâm Nhã Tịnh, Chu Chí Viễn dường như đã chẳng còn là một nam nhân lạnh lùng, bất khuất, vô cảm nữa rồi.
10 tuổi mất mẹ, chịu nỗi đau đầu đời khó lòng chấp nhận được.
Mãi đến 18 năm sau mới lần nữa tìm được tình yêu của đời mình, những tưởng rồi hạnh phúc sẽ đong đầy trọn vẹn.
Nhưng đoạn tình duyên đẹp đẽ ấy lại như đóa hoa Phù dung sớm nở tối tàn, vương lại vạn điều tiếc nuối.
Một tình yêu đẹp, vừa mở đầu đã phải ngậm ngùi đón nhận chia xa.
Nỗi đau mất mác này, dù có mạnh mẽ đến mấy cũng phải âm thầm bật khóc, như cái cảm giác mà Chu Chí Viễn đang từng giây từng phút nếm trải.
"Vấn đề của Lâm Nhã Khiết, ba cậu đã dàn xếp ổn thỏa cả rồi.
Mọi chuyện đều được giải quyết bằng tiền.
Từ giờ khi nhắc tới cái chết của Lâm Nhã Khiết thì chỉ duy nhất lí do là hai từ "sự cố" thôi.
Cậu không cần phải lo nữa."
Ngưng một chút, Dương Đình Quân lại khẽ cười nhạt, anh nhìn người đàn ông điêu tàn trước mắt một vài giây rồi mới tiếp lời:
"Mà chắc cậu không hề lo lắng về những chuyện thừa thải đó đâu.
Tôi lại nói nhiều rồi."
Chưa bao giờ giữa hai người đàn ông này lại trò chuyện trong bầu không khí ảm đạm như thế.
Dương Đình Quân cũng muốn khuấy động không khí lắm, muốn vực dậy tinh thần của Chu Chí Viễn, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
"Vẫn chưa có tin gì của tiểu Tịnh sao?"
Giọng nói trầm khàn nhẹ nhàng vang lên, xua tan sự yên lặng vốn có.
Nhưng câu hỏi ấy của anh lại khiến Dương Đình Quân chẳng biết phải trả lời làm sao.
"Sau ba ngày không tìm thấy thì đội cứu hộ đã ngừng công tác tìm kiếm.
Mặc dù không tìm được nhưng không có nghĩa là cô ấy đã chết.
Một cô gái tốt như vậy chắc chắn sẽ gặp được may mắn, ông trời sẽ không nỡ đưa cô ấy rời xa cậu đâu Viễn à...!Cậu phải mạnh mẽ lên, bi lụy mãi như thế này cũng không giúp ích được gì cả."
Dương Đình Quân dốc hết tâm can ra mà khuyên nhủ, an ủi hết lời nhưng cuối cùng lại nhận được một nụ cười vô cảm của người đàn ông.
"Dù định mệnh ngang trái thế nào, ông trời có nhẫn tâm mang cô ấy đi mất hay không, thì tiểu Tịnh vẫn là cô gái