Giọng nói của Mạnh Hoa bất ngờ vang lên khiến cô gái thoáng chút giật mình.
Cô nhìn chàng trai ấy, khẽ mỉm cười rồi mới nhẹ giọng đáp lời:
"Nếu mà biết nhà ở đâu để nhớ thì tốt quá rồi!"
Mạnh Hoa hơi ngại ngùng, do anh sơ ý quên mất cô bị mất trí nên mới hỏi như thế.
"Xin lỗi cô nha, tôi quên mất cô bị mất trí..."
"Không sao đâu! Mà sao anh cũng chưa ngủ?"
"Vô tình thấy cô ngồi đây nên định ra hỏi thăm một chút..."
Linh Lan lại khẽ cười, sau một lúc im lặng cô mới hỏi nhỏ một câu, đó cũng là điều mà cô thắc mắc bấy lâu nay.
"Ở đây cũng lâu rồi nhưng sao tôi không thấy ba mẹ anh vậy? Hai bác đi làm ở xa sao?"
Nhắc đến người thân của mình Mạnh Hoa có chút buồn bã, nhưng chỉ thoáng qua nét mặt vài giây, sau đó anh lại cười, bình thản trả lời câu hỏi của cô gái.
"Ba mẹ tôi mất trên biển khi tiểu Liên mới 3 tuổi.
10 năm qua chỉ có hai anh em tôi nương tựa nhau mà sống thôi."
"Lần này là tôi lại hỏi sai rồi, xin lỗi anh nha!"
Cô gái ái ngại nhìn chàng trai bên cạnh mình.
Sau đó không gian lại rơi vào yên tĩnh, chỉ có tiếng gió du dương bên vành tai của đôi nam nữ.
Lén lút nhìn sang khuôn mặt thanh tú của Linh Lan, trái tim của chàng trai trẻ lại thổn thức không ngừng.
Nét đẹp trong sáng của cô chẳng khác gì vì sao tinh tú trên trời cao, nhưng nhìn lại anh thì giữa cả hai lại như chim trên trời, cá dưới nước, mãi mãi chẳng thể nào chung đường, chung bước.
Yêu thích là cảm xúc tự nhiên của con tim.
Có lẽ anh đã đem lòng yêu mến cô gái này ngay từ lần đầu gặp gỡ.
Chỉ tiếc là hoàn cảnh lại khiến anh phải dè dặt, chẳng dám bày tỏ tấm chân tình nhỏ nhoi.
"Linh Lan, cô xinh đẹp như vậy chắc hẳn là đã có bạn trai rồi nhỉ?"
Chẳng hiểu sao Mạnh Hoa lại thản nhiên thốt ra câu hỏi ấy khiến cô gái bỗng dưng trở nên bối rối, cô chỉ biết cười cười rồi nói:
"Tôi cũng không biết nữa.
Giá mà tôi nhớ hết mọi chuyện trước đây thì tốt quá, vậy thì tôi có thể trả lời anh một cách chắc chắn rồi."
"Lúc nãy tôi thấy cô ngắm sợi dây chuyền ấy rất lâu, vậy cô có nhớ lại được chút chuyện nào không?"
Linh Lan lại cầm sợi dây chuyền lên nhìn nhìn một chút, nhưng sau đó cô lại buồn bã lắc đầu.
Nếu mà nhớ ra được một chút gì đó thôi thì chắc bây giờ cô đã vui lắm rồi.
"Tôi nghĩ đó có thể là một kỷ vật của ai đó trao lại cho cô hoặc có khi là quà tặng của bạn trai cô cũng không chừng.
Rồi cô sẽ nhớ lại mọi chuyện thôi mà, đừng buồn nha!"
Mạnh Hoa cười ôn nhu, lời nói thâm tình nhẹ nhàng nhưng sâu lắng an ủi người con gái ấy, cuối cùng cũng giúp tâm trạng cô tốt hơn.
"Cảm ơn anh! Cũng may có anh và tiểu Liên mà tôi mới còn được ngồi ở đây, nếu không chắc giờ mồ đã xanh cỏ rồi."
Linh Lan nói nhưng mỉm cười.
Đến giờ nghĩ lại cô vẫn cảm thấy vô cùng may mắn khi đã gặp được những người tốt như Mạnh Hoa và tiểu Liên, nếu không có họ cô thật không biết bản thân lúc này đã thế nào.
"Không có anh em tôi thì cũng sẽ có người khác mà.
Nhưng chắc tại chúng ta có duyên nên mới gặp nhau, chỉ là không biết duyên phận này đến được đâu thôi."
"Sao, anh vừa nói gì tôi nghe không rõ, cái gì mà duyên phận á? Anh nói lại được không?"
Nhắc đến câu cuối cùng, âm giọng của chàng trai đã nhỏ dần đến mức Linh Lan chẳng nghe rõ, nên phải hỏi lại, nhưng anh chỉ cười rồi khẽ lắc đầu.
"Không có gì đâu! Thôi