Chu Chí Viễn lặng lẽ đuổi theo người con gái, đuổi đến khi rẽ vào một con hẻm nhỏ, anh còn chưa kịp nhìn rõ bóng dáng người ấy đã chạy tới đâu thì có một vật thể gì đó rất cứng đã đập thẳng vào đầu, khiến anh choáng váng.
*Lộp cộp.*
Cô gái ném vội thanh gỗ trên tay xuống đất, nét mặt lúc này tuyệt nhiên lộ rõ biểu cảm lo sợ.
Cô đứng ngây ra đó, nhãn quan bất động tại một điểm nhìn là người đàn ông đối diện.
Còn riêng anh sau khi bị tấn công, ngoài cảm giác choáng váng ập đến thì sau đó anh lại cảm thấy dường như có thứ gì âm ấm đang chảy từ trên đỉnh đầu chảy xuống vầng trán rồi lăn dài qua thái dương.
Anh đưa tay lên vệt qua thứ nước ấy, đến khi nhìn lại bàn tay thì đã nhuốm đầy máu đỏ.
Trong con hẻm nhỏ, chỉ le lói chút ánh sáng mờ nhạt từ vầng trăng trên đỉnh đầu rọi xuống, khắc họa lên hình bóng của một cô gái đang vô cùng sợ hãi khi vừa rồi cô đã ra tay đánh người, nhìn thấy máu xuất hiện trên mặt người đàn ông, hai tay cô đã vô thức run lên, sau vài giây chết lặng cô đột nhiên quay đầu bỏ chạy.
Khi hiện tại Chu Chí Viễn đã phải đứng tựa lưng vào vách tường thì mới có thể trụ vững, mất máu khiến đầu anh choáng váng.
Anh đâu ngờ rằng chỉ muốn lén đi theo để biết nhà cô ở đâu thôi mà lại ra cớ sự thế này.
Đã bị đánh đến sức đầu mẻ trán, đã vậy lại còn bị bỏ rơi không chút thương tiếc.
Giờ thì chỉ còn một mình anh, không nhờ được người khác nên chỉ còn cách tự nhờ lấy chính mình.
Khi chiếc điện thoại trong túi sắp được lấy ra ngoài thì anh lại nghe thấy tiếng bước chân dồn dập tiến tới mỗi lúc một gần.
Theo phản xạ, anh ngước mắt lên nhìn thì đã thấy người con gái ấy quay lại.
Cô không nói bất cứ một lời nào mà trực tiếp đi đến bắt lấy cánh tay của người đàn ông quàng qua vai mình, sau đó dìu anh về nhà.
Mà Chu Chí Viễn lúc này đã bị cô đưa đi hết bất ngờ này sang bất ngờ khác, nhưng anh vẫn lẳng lặng đi theo cô.
Trong khi cô đang vô cùng lo lắng, và không biết bản thân làm thế này là đúng hay sai thì trên đôi môi gợi cảm của người đàn ông lại đang cong lên.
Cũng may từ đầu hẻm đi đến nhà không có bao xa nên rất nhanh sau đó Chu Chí Viễn đã được vào nhà của cô gái.
Linh Lan dìu người đàn ông đến ghế ngồi trước rồi cô mới đi đến hộc tủ lấy ra một số dụng cụ sơ cứu vết thương mang tới, từ đầu tới cuối cô vẫn không thốt ra nửa chữ mà chỉ có gương mặt tuyệt nhiên khẩn trương cao độ, hai hàng lông mày thanh mảnh cứ gắt gao nhíu chặt.
Cô không vội tháo khẩu trang trên mặt người đàn ông xuống mà tập trung xem qua vết thương trên đầu anh.
Khi thấy chỉ là một vết thương nhỏ, không quá sâu và máu cũng đã ngừng chảy thì cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Suốt quá trình băng bó cho người đàn ông, cả hai đều không ai nói với ai lời nào, chính điều đó cũng khiến cô gái cảm thấy lạ lùng nên sau khi vừa băng bó xong thì cô đã nghiêm mặt cất lên câu