Biệt thự Haeven...
Mới hơn sáu giờ sáng, Vũ Thiên Hi đã có mặt tại biệt thự riêng của Chu Chí Viễn.
Vừa đến nơi, cô ta đã đi thẳng một mạch lên phòng tìm anh, nhưng không thấy đâu thì cô lại tiếp tục chuyển sang thư phòng, và kết quả vẫn chẳng thấy bóng dáng người đàn ông ấy đâu.
Mang gương mặt cau có cùng tâm tình bực bội quay trở xuống phòng khách, còn chưa đi khỏi cầu thang thì Vũ Thiên Hi đã lớn giọng gọi người.
"Quản gia đâu, ra đây tôi hỏi chuyện coi.
Cái nhà gì mà chẳng có lấy một bóng người làm nữa, nay mai nhất định phải tuyển thêm mới được."
Vừa gọi, người phụ nữ vừa càu nhàu, chê bai đủ kiểu.
Đến khi nhìn thấy Quản gia Tề vừa lật đậy chạy tới thì cô ta đã tiếp tục lên tiếng:
"Anh Viễn đâu rồi? Sao tôi tìm mà không thấy?"
"Dạ, đã ba ngày rồi Thiếu gia không có về nhà! Tôi cũng không biết cậu ấy đã đi đâu nữa."
Người Quản gia già cung kính cúi đầu trả lời Vũ Thiên Hi, nhưng kết quả lại nhận được thái độ trịch thượng của cô ở câu nói tiếp theo.
"Ba ngày rồi không về? Vậy sao ông không gọi báo cho tôi biết, trước đó tôi đã dặn ông rồi còn gì, ông không có tai hay sao? Hay cố tình không muốn tuân theo mệnh lệnh của Thiếu phu nhân tôi?"
"Xin lỗi Vũ tiểu thư, vì Thiếu gia có dặn, ngoài Thiếu phu nhân Lâm Nhã Tịnh ra thì tôi không cần phải nghe theo mệnh lệnh của bất cứ ai khác, kể cả danh xưng Thiếu phu nhân cũng chỉ được gọi một mình Lâm Nhã Tịnh là Thiếu phu nhân mà thôi.
Nên là, mong Vũ tiểu thư hiểu cho."
Nói xong, Quản gia Tề đã cúi đầu chào sau đó liền lui xuống mà không cần biết Vũ Thiên Hi có còn muốn hỏi thêm gì không.
Sở dĩ ông dám cư xử như thế, vì ông thừa biết rằng người phụ nữ này căn bản chẳng là gì trong mắt Chu Chí Viễn, nên ông không cần phải sợ.
Trong khi đó Vũ Thiên Hi đã bị chọc tức đến mức bốc cả khói đầu.
"Nè, cái ông già chết tiệt.
Ông dám xem thường bổn tiểu thư hả? Ông có tin tôi đuổi cổ ông ra ngoài không hả?"
Chưa bao giờ căn biệt thự Haeven lại có một giọng nói chanh chua hét lên vang vọng đến đinh tai nhức óc như lúc này.
Nhưng dù có mắng thế nào thì Vũ Thiên Hi vẫn bị tẩn cả tấn bơ vào mặt.
Cái vị trí Chu thiếu phu nhân mà cô ta cất công có được, căn bản chỉ là ảo tưởng.
Có tiếng nhưng không hề có miếng.
Vì một khi Chu Chí Viễn không thừa nhận cô ta là người của anh, thì Vũ Thiên Hi vẫn chỉ là Vũ tiểu thư của Vũ gia mà thôi.
"Mẹ kiếp, các người dám không coi Vũ Thiên Hi tôi ra gì đúng không? Cứ chờ đó mà coi, không sớm thì muộn tôi cũng sẽ đuổi cổ ra ngoài hết.
Còn Chu Chí Viễn, anh giỏi lắm.
Để tôi xem anh trốn đi đâu rồi, anh đừng hòng được yên thân với tôi."
Lại hậm hực đay nghiến thêm dăm ba lời nữa thì người phụ nữ mới chịu bỏ đi.
...----------------...
Phòng Chủ tịch Tập đoàn Chu thị...
Vũ Thiên Hi vừa đặt chân vào Tập đoàn đã đi thẳng một mạch lên phòng làm việc của Chu Chí Viễn, mặc cho có biết bao người ngăn cản, nhưng với danh xưng Chu thiếu phu nhân của cô ta thì tất cả đều phải dè dặt nhường đường.
"Chu Chí Viễn, anh đi đâu mà ba ngày rồi không về nhà vậy hả?"
Đến trước cửa phòng Chủ tịch, người phụ nữ chẳng chút phép tắc đã ngang nhiên đẩy cửa xông vào, còn chưa nhìn trước ngó sau đã trực tiếp đanh giọng quở trách.
Cho đến khi đi sâu vào bên trong phòng, nhìn thấy người ngồi trên ghế Chủ tịch lúc này lại là Chu Hoàng Yên thì cô ta mới đứng yên bất động, cơ mặt cứng đờ như thể vừa bị tạt băng vào mặt.
"B...ba...sao