Không chỉ riêng Vũ Thiên Hi bất ngờ mà đến Lâm Nhã Tịnh cũng đã sững sờ khi nhìn thấy dòng máu ấy xuất hiện.
Sau lần ân ái trong đêm ấy đến nay vừa vặn chỉ mới một tháng, chẳng lẽ cô đã thật sự mang trong người cốt nhục của Chu Chí Viễn? Nếu vậy thì lúc này con của cô...
Nghĩ đến đây, nước mắt cô vô thức lăn dài trên đôi gò má nhỏ.
Cô không muốn con của cô xảy ra chuyện gì, nó là kết tinh tình yêu giữa cô và anh, cô không thể để người khác làm hại, cô nhất định phải tự cứu lấy bản thân mình trước khi điều tồi tệ xảy ra.
Nghĩ là làm, nhân lúc Vũ Thiên Hi đang lơ là, Lâm Nhã Tịnh liền dốc hết toàn bộ sức lực còn sót lại để hất cô ta ngã xuống đất, sau đó nhanh chân bỏ chạy.
Nhưng cô đã bị đánh đến thương tích đầy mình, vùng bụng còn đang không ngừng truyền đến những cơn đau dữ dội thì làm sao có thể chạy thoát.
"Mày nghĩ với cái thân xác yếu ớt của mày lúc này thì có thể chạy thoát được tao sao?"
Lâm Nhã Tịnh chỉ vừa chạy được tới cánh cửa dẫn xuống lầu thì đã bị Vũ Thiên Hi bắt lại.
Ả túm tóc cô, kéo xồng xộc đến bên lan can, lại đè đầu cô ra ngoài, chơi vơi giữa không trung mênh mông không một điểm tựa.
"Nếu đang mang trong người con cháu của Chu gia thì mày càng phải chết.
Tao sẽ cho mẹ con mày được mãi mãi ở bên nhau, không xa rời nửa bước."
Người đàn bà tàn độc, ả nghiến răng nghiến lợi nhấn mạnh từng chữ một, tâm thế đã sẵn sàng đẩy Lâm Nhã Tịnh xuống dưới ngay lập tức.
Đang trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Lâm Nhã Tịnh cứ tưởng rằng lần này bản thân sẽ không còn cơ hội sống sót nữa, cô đã hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng, đã nhắm mắt chờ đón điều kinh hoàng nhất sắp diễn ra thì...
*Đoàng.*
Tiếng súng từ đâu bất ngờ vang lên khiến Lâm Nhã Tịnh giật mình, vội vàng mở mắt ra thì đã nhìn thấy Vũ Thiên Hi đang ôm chân đau đớn.
"Tiểu Tịnh..."
Một giọng nói vô cùng lo lắng chợt vang lên như vực dậy tia hi vọng trong lòng, cô vội nhìn về hướng phát ra giọng nói ấy, khi nhìn thấy Chu Chí Viễn đang chạy tới, cô cũng muốn nhanh chân chạy về phía anh nhưng còn chưa kịp chạy thì đã bị Vũ Thiên Hi bắt lại.
Ả ta chắn tay ngang cổ Lâm Nhã Tịnh, họng súng lục trong tay nhắm thẳng vào thái dương, dốc sức kéo cô lùi về phía sau.
"Chu Chí Viễn, anh mà còn dám bước tới tôi lập tức nổ súng giết chết mẹ con cô ta."
Vũ Thiên Hi hét lên, khiến người đàn ông đến nửa bước cũng không dám di chuyển.
"Vũ Thiên Hi, cô mà làm càn tôi nhất định khiến cô sống không bằng chết."
"Hahaha...!Anh dám không? Anh có súng, tôi cũng có súng, nhưng khoảng cách con mồi của tôi gần hơn anh, anh dám chơi với tôi không?"
Ả không hề sợ hãi, trái lại còn ngông cuồng thách thức Chu Chí Viễn, vì ả thừa sức biết rằng anh sẽ không dám làm bừa khi Lâm Nhã Tinh vẫn còn trong tay ả.
Chỉ là ả đang rất không hiểu tại sao Chu Chí Viễn lại tìm được tới đây, khiến kế hoạch của ả thoáng chốc tan thành mây khói.
Thoáng chốc bị dồn vào bước đường cùng, ả chỉ còn cách nhắm mắt làm càn, được ăn cả ngã thì về không.
"Ném súng xuống lầu."
Trong tình huống tiến thoái lưỡng nan, Chu Chí Viễn chỉ còn cách nghe theo sự sắp đặt của Vũ Thiên Hi.
Để bảo toàn tính mạng cho người con gái anh yêu, Chu Chí Viễn đã bắt đầu hạ giọng, dùng ôn nhu đánh đòn tâm lý.
"Vũ Thiên Hi, em bình tĩnh đã.
Anh biết là anh không tốt, chỉ cần em thả tiểu Tịnh ra thì em muốn gì cũng được, anh sẽ nghe theo lời của em, thả cô ấy ra trước đi rồi mình nói chuyện..."
"Hơ...haha..."
Vũ Thiên Hi không những không dao động sau đòn đánh tâm lý của người đàn ông mà trái lại còn