"Ông xem...... Con bé vừa rồi còn không biết khống chế lực đạo, đem sô pha trong nhà phá hư. Với lại...... Tôi là đang giúp nó thu xếp đối tượng xem mắt. Vừa rồi bị Tần Lãng nhìn thấy một màn như vậy, ít nhiều cũng không tốt."
"Có cái gì không tốt!" Ông Nguyễn một mực bênh vực đến cực điểm, đem cháu gái bảo bối bảo vệ ở bên người.
Trong mắt ông Nguyễn không có đúng sai. Cháu gái bảo bối làm cái gì, thì chính là cái đó đúng!
Dứt lời, ánh mắt uy nghiêm của ông Nguyễn lộ ra điểm khôn khéo, dừng ở trên người Tần Lãng.
"Thu xếp đối tượng xem mắt.... Hừ, là tên nhóc này?"
Ông Nguyễn không chút nào che dấu sự khinh thường đối với Tần Lãng.
Bà Nguyễn vội vàng nói: "Tần Lãng rất ưu tú. Từng tốt nghiệp đại học ở trường danh tiếng, tuổi còn trẻ nhưng đã có thể làm việc ở Ngự Diệu, tiền đồ vô cùng rộng mở."
Nguyễn Manh Manh nhíu nhíu mày, hoài nghi chính mình nghe lầm.
Ngự Diệu?
Nói như vậy, Tần Lãng này ở trong công ty Lệ Quân Ngự làm việc?
"A, như thế nào là tiền đồ rộng mở, cũng chính chỉ là người làm công, như thế nào xứng đôi với Manh Manh chúng ta!" Ông Nguyễn hất cằm lên, nhắc tới cháu gái ngoan, trên mặt đều là kiêu ngạo.
Lời ông Nguyễn nói, có chút đả thương người.
Nhưng ông không thèm quan tâm, cũng mặc kệ nói như vậy có thể hay không như đánh trên mặt của người Tần gia.
Tần Lãng nguyên bản còn làm ra bộ dáng cung kính hiểu chuyện nhưng nghe được lời ông Nguyễn nói, sắc mặt tức khắc trở nên xanh mét.
Hắn cắn răng, đáy mắt ẩn nhẫn oán khí.
Lại không biết người lão luyện đã từng trải đời mấy chục năm như ông Nguyễn chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn ra được nội tâm của hắn đang vô cùng bất bình phẫn hận.
A...... tên nhóc thiếu kiên nhẫn.
Ông bất quá chỉ cố ý kích thích một câu thử lòng nhưng đã bị người trẻ tuổi này ghi hận trong lòng.
Vừa thấy liền biết là người có lòng dạ hẹp hòi.
Cũng bởi vì vậy, ông Nguyễn lại càng thêm chướng mắt Tần Lãng.
Ngược lại nhìn về phía bà Nguyễn trầm giọng nói:
"Tôi nói rồi...... Manh Manh nhà chúng ta trừ bỏ Cố Huyễn, không cần phải đi xem mắt! Bà đừng thay Manh Manh làm những chuyện vô ích đó."
Dứt lời, ông Nguyễn hiền từ nắm tay Nguyễn Manh Manh lên.
"Đi, đỡ ông xuống dưới. Ông muốn nhìn xem, hôm nay ai có gan dám đoạt người trong lòng của cháu gái bảo bối!"
Nguyễn Manh Manh vốn đang cảm thấy ông nội là tốt nhất, có ông ở
đây, trong nhà ai cũng không khi dễ được nàng.
Kết quả, nghe ông Nguyễn nói xong câu cuối, nàng thiếu chút nữa liền sặc.
Ông ơi ông à, cháu có nói thích Cố Huyễn bao giờ đâu?
Cố Huyễn có cái gì tốt, nếu...... nếu so với bạo quân kia, thì bạo quân còn mạnh mẽ tốt đẹp hơn hắn nhiều. ( ý tỉ nói bạo quân kia là anh Ngự đếiii =)))))
Nguyễn Manh Manh đỡ ông ngồi xuống, đang chuẩn bị nói nàng không cần Cố Huyễn, ai cũng đều không cần.
Chuông cửa, lại vào lúc này vang lên.
"Ông à...... Cố Huyễn có nói qua hôm nay nó sẽ đến. Tôi biết ông đau lòng cho Manh Manh, nhưng chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, nếu không, ông chờ nó vào, nghe một chút nó nói gì."
Tối hôm qua, ông Nguyễn mắng Nguyễn Kiều Kiều đến sứt đầu mẻ trán, bà Nguyễn có liên quan nên cũng bị giáo huấn một phen. Bà suốt đêm bảo Nguyễn Kiều Kiều gọi điện cho Cố Huyễn, để vợ chồng son thương lượng thật tốt, sáng hôm sau lại đến, đặc biệt tới thuyết phục lão gia tử.
Chỉ là ai cũng không dự đoán được Nguyễn Manh Manh sẽ đến sớm như vậy, vừa lúc gặp được.
Bà Nguyễn nhìn ánh mắt sủng nịch của ông Nguyễn luôn dừng trên người Nguyễn Manh Manh, trong lòng liền cất giấu nghẹn khuất.
Nha đầu chết tiệt kia, cũng không biết bỏ bùa mê gì, lại làm lão nhân kia khăng khăng một mực bênh vực nàng.
Chỉ cần tưởng tượng đến lão nhân kia ở trước mặt nhiều người, coi vợ của ông so ra còn kém hơn một tiểu nha đầu, bà Nguyễn liền càng thêm ghen ghét Nguyễn Manh Manh.
Đúng lúc này, đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Ngay sau đó, liền xuất hiện hình ảnh Cố Huyễn dắt tay Nguyễn Kiều Kiều từ ngoài cửa đi đến.
*****************
Hello các chế, sau 1 thời gian khá lâu "vắng bóng" thì hôm nay toy chính thức trở lại và ra truyện đều đặn và thường xuyên hơn đây