"Đương nhiên ông làm như vậy cũng là muốn
giúp nó. Cố gia một lòng chỉ nghĩ đến công ty của chúng ta. Cố Huyễn cũng không phải là người tốt, Kiều Kiều gả cho hắn, về sau chỉ biết chịu khổ."
Nguyễn Manh Manh nghe thế mới biết được, ông nội thoạt nhìn bất công với Nguyễn Kiều Kiều nhưng cũng không phải hoàn toàn mặc kệ cô ta.
Chỉ là, khi ông nội dụng tâm lương khổ cho Nguyễn Kiều Kiều, thì nói không chừng ở trong mắt Tần Phương lại cho rằng ông đang bất công lộ liễu. ( dụng tâm lương khổ: dùng nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính lại. Mình muốn để vậy cho ngắn gọn í)
"Đúng rồi...... Nha đầu, con còn chưa nói cho ông biết mấy ngày nay đến tột cùng là con đi đâu? Nghe nói con vừa chuyển đến Trí Học, chẳng lẽ đúng là cùng nam nhân có quan hệ?"
Ông đương nhiên sẽ không hoài nghi cháu gái mình bị đàn ông bao dưỡng. Ông chỉ đoán rằng, nói không chừng là cháu gái đang yêu đương, có một người bạn trai tốt giúp nàng xử lý phiền toái.
"Ông nội, chuyện không phải như vậy, là......"
Chuyện Trần Tình Chi còn sống, Nguyễn Manh Manh hạ quyết tâm không nói cho Nguyễn Triệu Thiên biết.
Nhưng đối với ông nội, nàng không giấu diếm.
Đem ngọn nguồn câu chuyện kể hết cho ông nội, nhưng nàng lại không nhắc đến thân phận của Lệ gia.
Một lát sau.
"Nguyên lai là như thế......" Ông Nguyễn vừa nghe xong, thở dài.
"Ài, thật là vận mệnh trêu ngươi. Bất quá, con làm rất đúng, chuyện của mẹ con tốt nhất đừng cho người trong nhà biết, nó sống cả đời này đã không dễ dàng, đỡ phải cho nó thêm phiền toái."
"Đúng rồi...... Người nhà kia đối với con thế nào? Chuyển con đến Trí Học, thoạt nhìn hẳn là cũng không tệ lắm."
Nghe được ông nội nói vậy, trong đầu Nguyễn Manh Manh đột nhiên xẹt qua một khuôn mặt bạo quân hoàn mỹ không tì vết.
Nghĩ đến tối hôm qua, nam nhân kia cư nhiên ở trong thư phòng làm càn cưỡng hôn mình, khuôn mặt tức khắc liền ửng đỏ.
Ông Nguyễn là người từng trải, khả năng nhìn người khôn khéo cỡ nào, huống chi, đó lại là cháu gái bảo bối của mình.
Vừa thấy Nguyễn Manh Manh đỏ mặt, lập tức hỏi:
"Như thế nào, chẳng lẽ...... Manh Manh nhà chúng ta ở trong nhà kia gặp gỡ người nào, mối tình đầu?"
Vừa dứt lời.
Khuôn mặt Nguyễn Manh Manh vốn là chỉ ửng đỏ, khi nghe được ông Nguyễn
nói vậy liền trở nên đỏ bừng.
Nàng nhìn nàng ông nội, mắt hạnh tròn xoe chớp chớp, miệng trở nên lắp bắp.
"Ông, ông nội...... Ông đang nói cái gì thế. Con.... con như thế nào sẽ......"
Ông Nguyễn thấy cháu gái ngại ngùng như vậy, còn có cái gì không rõ.
Đứa nhỏ này đại khái chưa phát hiện, khi nàng khẩn trương, nói chuyện sẽ luôn lắp bắp như thế.
Nếu là thật không có ý, cháu gái ngoan như thế nào sẽ khẩn trương?
Ông còn đang muốn hỏi thêm vài câu, cửa thư phòng đột nhiên bị người gõ vang.
"Thưa ông, bà bảo tôi lên gọi ông cùng nhị tiểu thư xuống lầu. Dưới lầu...... Dưới lầu có khách quý."
Thanh âm chị Lý từ ngoài cửa truyền đến.
Ông Nguyễn cùng Nguyễn Manh Manh liếc nhau, đều thấy ở đáy mắt đối phương hiện lên vẻ kinh ngạc
Cái gì khách quý tới, còn muốn gọi bọn họ xuống?
*
Giờ này khắc này, ở trung tâm phòng khách Nguyễn gia, Lệ Quân Ngự lạnh lùng không coi ai ra gì ngồi trên sô pha.
Trước khi Lệ Quân Ngự tới, bà Cố đã mang theo Cố Huyễn giận dỗi rời đi, chỉ còn lại người Nguyễn gia với Tần gia.
Vừa rồi, bà Nguyễn còn đang cùng người Tần gia tìm cách làm cho ông Nguyễn hồi tâm chuyển ý thì đột nhiên ở cửa chính Nguyễn gia xuất hiện một nam nhân tuấn mỹ, khí chất vương giả cao ngạo.
"Kiều Kiều, con xác định, cậu ta chính là người
bao dưỡng Manh Manh?" Bà Nguyễn lão thấp giọng hỏi Nguyễn Kiều Kiều bên cạnh.
"Đúng, chính là anh ta." Nguyễn Kiều Kiều nhìn nam nhân ngũ quan tuyệt mỹ ngồi ở đối diện, đáy mắt xẹt qua một tia kinh diễm.
Đố kị trong lòng lại bất giác tăng lên.
Dựa vào cái gì mà những thứ tốt đẹp nhất đều là của Nguyễn Manh Manh?
Cô ta nào có tài đức gì để hưởng thụ hết thảy những thứ tốt này!