Nguyễn Manh Manh nhìn như tiêu sái nhấc tay nộp bài thi.
Kì thực, vẫn luôn kiên cường chống đỡ.
Chờ cô nộp bài thi, đi ra khỏi phòng học, đi đến chỗ ngoặc bên cầu thang người bên ngoài không nhìn, rốt cuộc cũng không không chống đỡ được.
Đầu... Thật mệt...
Hết thảy trước mắt đều trở nên choáng váng lên, loại cảm giác sợ hãi phát ra từ nội tâm này, cảm giác cô độc, làm cho cả người cô run rẩy không thôi.
Cô đưa tay đỡ lấy vách tường, không nghĩ tác dụng phụ tới cơ thể lần này, sẽ đến mãnh liệt như vậy.
Đây đại khái, chính là kết quả cô kiên cường chống đỡ đi.
Vừa nãy, khi cô làm được một đề cuối cùng, loại cảm giác choáng váng càng quen thuộc kia cũng đã kéo tới.
Nhưng Nguyễn Manh Manh vì để cho những kia xem thường cô, người cố ý tìm cớ, bị hung hăng vả mặt.
Cũng vì để cho những người kia, đừng tiếp tục đến phiền cô, cô gắng gượng cảm giác choáng váng khổ sở, mạnh mẽ viết xong một đề cuối cùng.
Mà bây giờ, chính là tác dụng phụ phản phệ.
Trời đất quay cuồng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Dù cho cô so với người bên ngoài càng nhịn giỏi đau đớn, nhưng cơ thể đã nhẫn nại đến điểm giới hạn.
Nguyễn Manh Manh hít sâu một hơi, cuối cùng cũng đến cực hạn.
Thiếu nữ đau khổ nhíu lông mày, từ trên cầu thang, cả người ngã xuống.
Ở thời khắc nhắm mắt lại cuối cùng, cô nghĩ, may mà cô không sợ đau.
Bằng không, từ trên cầu thang lăn xuống, thật là có bao nhiêu đau mà...
*
Lúc Nguyễn Manh Manh tỉnh lại lần nữa thì, cả người đau đớn trong dự tính, cảm giác tứ chi nhức mỏi, cũng chưa từng xuất hiện.
Không chỉ có như vậy, Nguyễn Manh Manh còn ngạc nhiên phát hiện, cô không chỉ không có nằm ở trên giường bệnh, quấn lấy băng vải tiếp nhận trị liệu.
Trái lại chính lấy một loại, hết sức thân mật tư thái, ngủ ở trong ngực của người đàn ông nào đó.
Chờ chút... Người đàn ông!?
Trong lồng ngực!!!
Mắt hạnh đẹp đẽ của Nguyễn Manh Manh dùng sức chớp chớp, không dám tin tưởng nhìn hầu như kề sát ở trước mắt cô, âu phục sẫm vào của người đàn ông.
Cô cho rằng mình đang nằm mơ, lại dùng đầu ngón tay đâm đâm "vật thể" trước mắt.
Lồng ngực cứng rắn, thuộc về nam tính, không sai.
Xúc cảm phía dưới ngón tay, là âu phục đặt trước có chất liệu tốt nhất, ngón tay theo cái cà vạt màu đen hướng lên trên.
Đầu thoáng dựa ra, cùng cái ôm ấp có chút quen thuộc kia kéo dài khoảng cách.
Mắt hạnh cũng thuận theo nâng lên.
Cho đến giờ phút này, Nguyễn Manh Manh mới rốt cục thấy rõ.
Cô, cư, nhiên, là, ngủ, ở, bên, trong, ngực, Lệ, Quân, Ngự!!!
Mà người đàn ông đang ôm cô, lúc này đã phát hiện ra
mèo con trong lòng đã tỉnh lại, rũ mắt xuống, dùng đôi mắt sâu không thấy đáy kia, không hề chớp mắt chăm chú nhìn cô.
"A... Anh, anh..." Nguyễn Manh Manh kêu lớn thành tiếng, hoàn toàn không thể tin được tình hình trước mắt.
Cô ở đâu?
Cô đang làm gì?
Cô vì sao lại ngủ trong lồng ngực của Lệ Quân Ngự?
Vô số dấu chấm hỏi từ trong đầu cô chui ra, có thể nói là mười vạn vì sao.
"Tỉnh rồi?" Tiếng nói trầm thấp từ tính của người đàn ông, mang theo nhàn nhạt ý lạnh.
Lệ Quân Ngự xem ánh mắt cô lộ ra xem kỹ, còn có một tia quan tâm ẩn sâu.
"A, ừm... Tỉnh rồi..."
Vừa còn không có hình tượng chút nào kêu to thiếu nữ, lúc này lại như chim cút nhỏ, hạ thấp đầu, căn bản không dám đối diện với ánh mắt thực chất của Lệ Quân Ngự.
Nguyễn Manh Manh âm thầm cắn răng, trong lòng tức giận nha!
Mẹ nó chứ, Nguyễn Manh Manh, mày thẹn thùng cái gì a!
Người này lúc trước có thái độ gì, mày đã quên rồi sao?,
Không phải đã nói, nhìn thấy anh sẽ không để ý đến anh nữa, tại sao lại biến thành cái dạng kinh hãi bây giờ?
"Nếu tỉnh rồi, vậy thì nói một chút, tại sao lại sẽ té xỉu? Tôi nhớ tới đã phân phó em, phải ăn bữa sáng, hả?"
Ánh mắt lạnh lùng trầm thấp như nước của Lệ Quân Ngự, nhìn thẳng vào người cúi đầu trong lồng ngực mình.
Tuy rằng giọng điệu lạnh lẽo, nhưng không có làm này mèo con từ trên người anh tránh ra.
May là Lệ Quân Triệt nhạy bén, thấy có người tìm cớ sớm gửi tin nhắn cho anh, anh lúc này mới đẩy nhanh tiến độ tới trường học.
Cũng chính là bởi vì như vậy, mới có thể ở chỗ rẽ cầu thang, vừa vặn tiếp được Nguyễn Manh Manh mất đi ý thức, hướng cầu thang ngã xuống.
Nghĩ đến vừa nãy, thấy cơ thể nhỏ bé phong phanh của thiếu nữ, hình ảnh rơi xuống như vậy.
Ánh mắt trầm lạnh của Lệ Quân Ngự, càng thêm lạnh.