Bà Xã Ngọt Ngào Đáng Yêu: Lệ Thiếu Sủng Tận Trời

Anh tin tưởng cô


trước sau

Trọn điểm?

Lần này, ngay cả Lệ Quân Ngự cũng không nhịn được quay lại, dùng ánh mắt kinh ngạc, nhìn về phía mèo con ngồi bên cạnh anh.

"Hai bộ bài thi kia, là em làm?" Anh hỏi Nguyễn Manh Manh, giọng điệu hờ hững, không thể nói được là nghi vấn, cũng không thể nói được là tin tưởng.

Có điều, Lệ Quân Ngự ít nhất biết một điều, đó chính là Nguyễn Manh Manh không thể chép bài Lệ Quân Triệt.

Bởi vì thằng nhóc Lệ Quân Triệt kia học lệch.

Khoa học tự nhiên giỏi, ngữ văn kém, không làm được trọn điểm bài thi ngữ văn.

"Đúng, em làm. Sao này, anh có ý kiến?" Nguyễn Manh Manh gật đầu, trong con ngươi lóng lánh lộ ra một vệt khiêu khích.

Người xấu này, hôn trộm người ta còn không dám thừa nhận, bây giờ còn dám nghi vấn cô.

Cũng không suy nghĩ một chút, cô vì làm bộ bài thi khoa học tổng hợp kia, mới làm cho bệnh cũ tái phát té xỉu, Hừ!

"Thế nhưng tiểu thư... Hiện ở trường học bên kia không tin là cô làm. Dường như là mấy giáo viên ra đề kia đối với thành tích của cô, có nghi vấn. Còn có người của Hội Học Sinh, nói cô là "Trốn tội"."

"Trí Học đối với chuyện dối trá, rất nghiêm khắc. Cô... Cô xem, nếu là có nội tình gì, tốt nhất là thành thật nói với Đại thiếu gia. Như vậy, Đại thiếu gia mới có thể giúp cô."

Vừa nãy Lăng Bắc đi xin nghỉ bệnh cho Nguyễn Manh Manh, kết quả là nghe được tranh chấp trong phòng làm việc.

Hai vị thiếu gia đều học ở Trí Học, yêu cầu dạy học ở Trí Học, anh vẫn là biết đến.

Thành tích kém, còn có thể cố gắng học tập, nhưng nếu như dối trá, một khi phát hiện, chỉ có một con đường đuổi học này thôi.

Ai tới nói giúp, cũng không thể ngoại lệ, đây là phép tắc từ lúc xây trường tới giờ. 

Lăng Bắc vừa nói, Nguyễn Manh Manh liền nghe ra hàm nghĩa trong đó.

Cô nhìn về phía Lăng Bắc, con mắt đẹp đẽ sáng đến đáng sợ, "Lăng Bắc, có phải là anh cũng như những người kia, cảm thấy cái thành tích này là tôi dối trá chiếm được?"

"Tiểu thư, tôi không phải ý này. Thế nhưng..."

"Được rồi." Lệ Quân Ngự đột nhiên mở miệng, tiếng nói trầm thấp đến đáng sợ.

Lăng Bắc đi theo bên cạnh Lệ Quân Ngự nhiều năm, lập tức cũng cảm giác được từ trên người Lệ Quân Ngự tỏa ra hàn ý.

Anh âm
thầm nghĩ, lúc này chỉ sợ là đại tiểu thư gặp phải tai ương... Có nên lén lút gọi điện thoại cho ông chủ, bảo vệ đại tiểu thư một chút hay không?

Kết quả, còn chưa nghĩ ra.

Liền nghe thấy giọng lành lạnh đạm mạc của Đại thiếu gia, từ bên trong xe truyền đến, "Lăng Bắc, thưởng cuối năm trừ một nửa. Nếu như lần sau còn dám nghi vấn tiểu thư, sau này cũng đừng nghĩ tới thưởng cuối năm gì nữa."

Lăng Bắc: "Chuyện này..."

Không, không phải... Anh không nghe lầm chứ?

Đại thiếu gia lại muốn trừ thưởng cuối năm của anh!

Cả người Lăng Bắc đều mơ hồ...

MN, vì sao lại biến thành như vậy?

Anh chỉ là lòng tốt kiến nghị đại tiểu thư "Tự thú", tại sao thưởng cuối năm liền không hiểu ra sao bị trừ đi một nửa?!

Đừng nói là Lăng Bắc bối rối, ngay cả Nguyễn Manh Manh cũng bối rối theo.

Cô còn tưởng rằng, Lệ Quân Ngự khẳng định cũng sẽ như Lăng Bắc, hoài nghi tính chân thực điểm thi của mình.

Nhưng anh lại...

Nguyễn Manh Manh không nhịn được hỏi: "Anh... Anh tin tưởng bài thi kia là em làm? Anh tin tưởng, em không có dối trá, đúng không?"

Lệ Quân Ngự nghiêng đầu đi, nhàn nhạt liếc cô một chút.

"Em làm sao thi được trọn điểm, anh không biết... Nhưng, anh tin tưởng, em không có dối trá."

Giọng điệu một nuông chiều lạnh nhạt, lại một mực khiến người ta vừa nghe, liền không phải như đang nói dối.

Lời này vừa nói xong, Nguyễn Manh Manh liền khựng lại.

Mấy giây sau, lại đột nhiên nở nụ cười.

Mắt hạnh mọng nước nhìn anh, lòe lòe toả sáng.

Lúm đồng tiền nhợt nhạt ở hai gò má, lộ ra hơi thở ngọt ngào, trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia hiện ra đỏ ửng hồng nhạt, tràn ngập hoảng loạn thuộc về thiếu nữ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện