"Ngoại trừ giáo viên Tào ra, chúng tôi còn thay cô mời giáo viên dạy ngữ văn, Anh ngữ, vật lý, hóa học tốt nhất nước S. Bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày sau khi tan học cùng với kỳ nghỉ cuối tuần, bọn họ đều sẽ thay phiên dạy cho tiểu thư cô."
Giọng điệu Lăng Bắc nói chuyện, vô cùng tự nhiên.
Giống như căn bản là không nghĩ tới, học bù đối với một học sinh trung học mà nói, là một chuyện tàn nhẫn cỡ nào.
Hơn nữa, còn là đồng thời bù hết tất cả môn học!
Phải biết, thi đại học nước S đã sớm văn lý không phân.
Nói cách khác, bắt đầu từ hôm nay, cô tổng cộng phải học bù chín môn.
Chín môn lận đó!
Điều này sẽ chiếm hết thời gian rảnh rỗi của cô, hiếm thấy Trí Học cho học sinh đầy đủ không gian tự chủ, không cần tự học buổi tối.
Cô vốn chuẩn bị dùng thời gian nghỉ ngơi mỗi đêm, nhận hóa đơn chơi game kiếm tiền.
Nhưng bây giờ sắp xếp như vậy, không phải là đừng mong có thời gian kiếm tiền sao?
"Không được, em không đồng ý." Nguyễn Manh Manh mím môi kháng nghị, "Em không cần học bù."
"Không cần?" Người đàn ông vẫn im lặng rốt cục mở miệng, giọng điệu man mát, chếch mắt nhìn sang, cất giấu mơ hồ không vui.
"Vừa nãy người khóc bù lu bù loa là ai?" Anh lạnh lùng hỏi.
"Nếu như em không muốn lại bị bắt nạt, liền ngoan ngoãn đi học cho anh. Chí ít như vậy, mới sẽ không bị em gái kế của em xem thường."
Nguyễn Kiều Kiều không phải em gái cô!
Nguyễn Manh Manh phản bác ở trong lòng.
Cô chán ghét người khác coi Nguyễn Kiều Kiều như em gái của cô, càng ghét Lệ Quân Ngự nhắc tới chuyện khiến cô đau lòng rơi nước mắt, lúc này làm cho cô cảm thấy rất mất mặt.
Nhưng càng làm cho cô tức giận không chỉ việc này.
Có một số việc, cô căn bản không có cách nào nói với Lệ Quân Ngự.
Đệt!
Cô thật muốn chửi tục!
Cái thằng ngốc Lệ Quân Ngự này, anh thì biết cái đếch gì!
đáy mắt thiếu nữ lóe qua sự phẫn nộ, làm cho con mắt vốn thủy tinh của cô càng thêm lóe sáng.
Lệ Quân Ngự có thể rõ ràng nhìn từ đáy mắt cô thấy ẩn giấu ánh lửa.
Anh phút chốc nhíu chặt lông mày, giọng điệu lạnh lẽo cứng rắn mà uy nghiêm: "Vừa nãy bà già kia được đưa đến bệnh viện, trên trán khâu mấy mũi, nhưng thương thế không nghiêm trọng lắm. Nếu như anh không tìm bà ta phiền phức, bà ta rất nhanh sẽ có thể sinh long hoạt hổ xuất viện."
Nói đến đây, giọng điệu người đàn ông hơi dừng, "Nghe nói, bà ta muốn làm tiệc mừng thọ ở Ngự Đường, em nói anh có nên đồng ý hay không?"
MN, Lệ Quân Ngự thực sự là quá đê tiện!
Nguyễn Manh Manh không nghĩ tới, người đàn ông này lại có thể sử dụng thủ đoạn đê hèn như vậy uy hiếp mình.
"Được, em đi học! Thế nhưng Lệ Quân Ngự, anh tuyệt đối không thể bỏ qua bà già quỷ quái kia. Còn có, càng không thể để cho bà ta làm tiệc mừng thọ ở nơi đó,
bằng không em không để yên cho anh!"
Lệ Quân Ngự cong môi, "Một lời đã định."
Khóe môi anh nổi lên độ cong, làm Nguyễn Manh Manh cảm thấy cực kỳ chướng mắt.
Nguyễn Manh Manh quyết định trong lòng, muốn kết thúc hữu nghị với Lệ Quân Ngự.
Anh vừa mới tạo thiện cảm trong lòng Nguyễn Manh Manh, lại biến mất hầu như không còn.
Nguyễn Manh Manh tức giận nhấc túi sách lên, không nhìn Lệ Quân Ngự một chút nào nữa, đặt túi sách trên bàn sách một cái.
"Giáo viên Tào, chúng ta bắt đầu học bài đi."
Thấy thiếu nữ ngoan ngoãn nghe lời, Lệ Quân Ngự dẫn theo Lăng Bắc, lui khỏi phòng.
Chờ sau khi hai người rời đi, toàn bộ trong phòng ngủ, chỉ còn lại Nguyễn Manh Manh và giáo viên dạy bổ túc số học cho cô.
"Tiểu thư, bộ đề thi này là tôi căn cứ độ khó chương trình học hiện nay của cô mà ra. Như vậy, trước tiên cô làm một lần, để tôi hiểu rõ trình độ của cô."
Giáo viên toán học như học giả cao tuổi, đưa một bộ bài thi tới trước mặt Nguyễn Manh Manh.
Nhưng Nguyễn Manh Manh căn bản không nhìn đề thi, trái lại nghiêng đầu đi.
Cô nhìn giáo viên, cong khóe môi, lúm đồng tiền đáng yêu làm nét cười của cô cực kỳ ngọt ngào xinh đẹp.
"Giáo viên, thầy có từng thấy nắm đấm sắt bao giờ chưa?" Nguyễn Manh Manh nhẹ nhàng hỏi.
"Cái, cái gì?" Giáo viên nhấc nhấc mắt kính gọng đen, hoài nghi mình nghe lầm.
"Tôi nói... Thầy có từng thấy, nắm đấm sắt bao giờ chưa?"
Nói xong, Nguyễn Manh Manh cầm lấy trên bàn sách bày đặt làm bằng đồng vật trang trí, tùy ý sờ một cái.
Trên mặt người đàn ông trung niên vốn chất phác, nhất thời hiện ra biểu hiện khủng bố.
Anh lại tận mắt thấy một nữ sinh nhỏ yểu điệu, cầm vật trang trí bằng đồng, nắn bóp biến hình.
"Tôi... Tôi..." Người đàn ông trung niên trung thực, sợ đến nói không ra lời.
"Giáo viên, phần bài thi này thầy thay tôi viết đi, không thể hoàn toàn đúng, có lẽ đúng một nửa là được rồi." Nguyễn Manh Manh đẩy bài thi qua.
Tiếp theo ở ngay trước mặt anh ta, từ trong túi xách lấy điện thoại ra.
Đăng nhập game, "Cô chủ đáng yêu nhất thống thiên hạ" lần thứ hai login.