"Ba... Con, con đứng ở phía sau, quả thực cũng không nhìn rõ cho lắm..." Khuôn mặt nhỏ nhắn nhu thuận của Nguyễn Kiều Kiều lúc này có chút tái nhợt.
Ánh mắt cô ta liếc nhìn Nguyễn Manh Manh một cái, sau đó lập tức cúi đầu.
"Kiều Kiều, con đừng sợ, mọi người đều có ở đây, cháu xem, ngay cả bà nội, ba cháu cũng tới... Chúng ta nhiều người như vậy, cháu có gì cứ nói thẳng ra!"
"Đúng vậy, Kiều Kiều, cháu mau nói đi! Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, có phải thứ tiện nhân này đẩy mẹ cháu ngã hay không?" Bà Tần ôm cháu ngoại của mình, nước mắt long lanh.
Từ khi nghe được tin con gái mình đang mang thai thì bị ngã, phải nằm trong phòng phẫu thuật, thì nước mắt của bà ta bắt đầu rơi không ngừng.
"Cháu..." Nguyễn Kiều Kiều ôm bà, liếc nhìn Nguyễn Manh Manh, một bộ dạng rụt rè nhút nhát.
"Con đúng là có nhìn thấy, nhìn thấy chị, đứng ở trên lầu, duỗi tay..."
"Được lắm! Tôi sớm đã biết chính là thứ tiện nhân này độc thủ, vì sao mày lại độc ác như vậy, tại sao lại ra tay với một đứa bé còn chưa chào đời nữa? Hai người cùng ngã xuống lầu, vì sao thứ tiện chủng nhà mày không chết luôn đi cho rồi..."
"Mẹ... Mẹ đừng như vậy, Manh Manh còn nhỏ, mẹ cũng biết tính tình của con bé. Nó nhất định không phải là cố ý, nói không chừng chỉ là do phút chốc sơ sẩy mà thôi..."
Nguyễn Triệu Thiên thay Manh Manh nói với bà Nguyễn, nhưng lời này nói ra, so với lời nói ban nãy của bà Nguyễn thì càng khiến Nguyễn Manh Manh đau lòng hơn.
Cho nên bây giờ, cô ở trong lòng ba, đã trở thành một người trong phút kích động mà phát rồ, đẩy người mang thai ngã xuống lầu?
"Ba, Nguyễn Kiều Kiều đang nói dối, con không có..."
"Ba..." Lời của Nguyễn Manh Manh còn chưa nói hết, đã bị một cái túi da màu đen đập vào đầu.
"Nguyễn Manh Manh, cái thứ súc sinh không có mẹ dạy nhà mày! Mày mau trả con gái cho tao, trả cháu trai cho tao!" Nguyễn Triệu Thiên một bên ngăn cản bà Nguyễn, lại quên mất ba mẹ vợ đang đứng đó.
Bà Tần trên tay cầm cái túi da của một thương hiệu nổi tiếng, phía
trên đính đầy những viên đá quý lấp lánh.
Bên trong túi có đựng khá nhiều đồ nên rất nặng.
Bà ta vung túi lên, một cái lại một cái, hận không thể đập ngã Nguyễn Manh Manh!
Vết băng bó trên đầu Nguyễn Manh Manh vừa rồi còn có vết máu lưa thưa, hiện tại, máu đã chảy ra, chảy cả xuống má cô.
"Đừng đánh, bà ngoại đừng đánh... Chị chỉ là một phút kích động, chị ấy không phải người xấu, bà đừng đánh chị ấy!" Nguyễn Kiều Kiều khóc lóc thay Nguyễn Manh Manh xin bà Tần.
Nhưng cô ta đang bị cậu mợ giữ chặt, căn bản là không "chạy ra ngăn cản" được.
Nguyễn Triệu Thiên một bên muốn tới ngăn cản, nhưng đã bị mẹ cùng em gái giữ chặt.
Cảm giác đau đớn hiện rõ lên khuôn mặt của Nguyễn Manh Manh, cô đoán mặt mình lúc này đã bị đánh sưng lên rồi.
Cô thực sự không nhịn được nữa, dứt khoát đẩy bà Tần ra.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy, bà Tần chỉ là bị Nguyễn Manh Manh đẩy nhẹ một cái.
Thế nhưng, bà tay lại giống như vừa bị cả cái xe húc vào người, cả người lảo đảo ngã rầm xuống đất.
"Ôi... Nó muốn giết tôi, nó..."
Đau đớn kéo tới, giọng nói của bà Tần lúc này đã như gào lên...
"Bà ngoại, bà ngoại người có sao không?" Nguyễn Kiều Kiều vừa rồi còn đang "giằng co" để thoát ra thì lúc này đã lập tức lao tới đỡ bà Tần.
" Nguyễn Manh Manh, chị thực sự quá đáng rồi! Chị làm sao có thể ra tay với bà ngoại em nặng như vậy, bà ấy đã sắp 60 rồi, chị hại em trai của em, hại mẹ của em, lẽ nào bây giờ còn muốn hại cả bà ngoại em nữa sao?"
Nói, Nguyễn Kiều Kiều òa khóc.
Hai mắt đẫm lệ, nhìn vô cùng đáng thương.
Cô ta ôm bà Tần khóc lóc nức nở, giống như bà Tần sắp tắt thở tới nơi.