Càng Trạch thiếu gia trong miệng Lăng Bắc là con trai của cậu Lệ Quân Ngự.
Lập tức liền mãn 10 tuổi, bởi vì nguyên nhân nào đó bị bệnh tự kỷ, không yêu cùng người thân cận.
Họ "Càng" ở S quốc không phải là danh gia vọng tộc, anh em mấy người Lệ Quân Ngự vì che giấu tung tích nên bên ngoài thường lấy họ "Càng" là họ của mình.
Kỳ thật, họ này là họ của phu nhân Lệ gia, cũng chính là mẹ ruột Lệ Quân Ngự, Càng Tuyết Tâm.
Lệ phu nhân trước đây của Lệ gia họ Càng, tên Càng Tuyết Tâm.
"Càng" là họ gia tộc của bà, dùng theo tiếng Trung.
Nhưng trên thực tế thân phận của bà là đại tiểu thư quý tộc Châu Âu, tên tiếng anh đầy đủ là Phù Lôi Nhã.
Nàng là công tước ái nữ, có một em trai 13 tuổi tên Càng Đình.
Lệ Quân Ngự lần này đi Châu Âu công tác, trừ bỏ xử lý công sự ở ngoài, chính là đi lâu đài cổ gặp cậu Càng Đình, dự sinh nhật của em trai họ Càng Trạch 10 tuổi.
"Không cần, lễ vật cho tiểu Trạch tôi sẽ tự mình đem đến. Hài tử kia sợ người lạ, để người khác đưa quà đến, nó sẽ thấy không được thích."
Càng Trạch bị tự kỉ, cùng cha mẹ quan hệ ác liệt, trừ bỏ cùng gia tộc Kim, cháu ngoại quan hệ hảo, cũng chỉ nguyện ý nói cùng hắn mấy câu.
Lăng Bắc nghe vậy, liền không dám hỏi nhiều.
Tuy rằng hắn rất muốn rất muốn hỏi lại một câu, đại thiếu gia lần này qua đây, có hay không cũng sẽ thuận tiện ở Châu Âu gặp mặt tất cả người thân một chút?
Rốt cuộc, hắn biết, công tước Lôi Đinh Đốn chính là vẫn luôn thực lo lắng cho tình huống của cháu ngoại.
Lệ Quân Ngự không biết tâm tư thủ hạ, cau mày nói: "Đêm đó ở khách sạn, manh mối tra thế nào?"
Không nghĩ tới thiếu gia sẽ đột nhiên nhắc tới chuyện này, Lăng Bắc lập tức thu hồi suy nghĩ, nghiêm túc báo cáo:
hội báo: "Đã thấy được mặt, tuy rằng cô ta thành công tránh thoát camera theo dõi nhưng camera ở cửa khác sạn là không có biện pháp tránh đi. Chúng tôi đã kêu người đi điều tra chiếc xe buổi sáng hôm qua rời đi kia."
"Chỉ là...... Lượng công việc có chút nhiều, ít nhất cũng nửa tháng."
Đối mặt với con mồi, Lệ Quân Ngự từ trước đến nay đều có kiên nhẫn, đủ tư cách là một thợ săn.
Nếu con mồi đã ở trong tầm tay, thì chậm rãi
ăn từng chút một, hắn không vội.
*
Vừa kết thúc xong một "cuộc chiến gane thủ", Nguyễn Manh Manh nhịn không được hắt xì.
"Hắt xì......" Thời tiết tháng chín trời không lạnh, nàng như thế nào lại hắt xì được chứ.
Không phải có ai đang mắng nàng đi?
Nguyễn Manh Manh nhìn xem thời gian, vừa đúng 8h31 phút, nên kết thúc đại luyện.
Nàng gửi cho "bảo bảo thiên hạ vô địch" một icon chào tạm biệt, tiếp theo liền nhanh chóng offline.
Chỉ thấy trên nền chat một icon vẫy tay, làm tiểu shota bên kia màn hình kêu trời kêu đất không ai thấu.
Trong thư phòng, Tào lão sư sớm đã làm xong bài thi của Nguyễn Manh Manh, đang từ từ nhàn nhã uống trà.
Hai giờ, thật sự quá nhàm chán, loại đề này không cần nói nhiều là có thể làm khó được học sinh, nhưng với ông, chỉ cần bốn mươi phút là có thể hoàn thành toàn bộ.
"Tào lão sư, xin chào." Nguyễn Manh Manh vừa lấy bài thi ở trước mặt Tào lão sư, Lăng Bắc cũng vừa lúc đó gõ cửa tiến vào.
Đi theo phía sau Lăng Bắc là một lão nhân tóc đã bạc nửa đầu, nhìn thấy Tào Vĩ Bình đang ngồi uống trà, lão nhân kia còn lộ ra vẻ tươi cười.
"Lý lão nhân cư nhiên cũng tới." Tào Vĩ Bình ở trong lòng âm thầm lắc đầu.
Đáng thương a đáng thương, lại một người không biết thuyền này là thuyền tặc mà tự thân dấn vào.
"Tào lão sư, vất vả cho ông." Lăng Bắc không biết nội tình, mang theo lão nhân phía sau đi vào trong.
"Không vất vả, đại tiểu thư thiên tư thông minh, học tập cũng thực khắc khổ, ta thoáng giảng qua một chút là có thể hiểu rõ bài học. Dạy tiểu thư, thật sự không tính là vất vả."
Quá nhẹ nhàng, không đến một giờ làm xong bài thi, thời gian còn lại ômg liền ôm chén trà ngủ gà ngủ gật.
Có thể không thoải mái sao?