"Bang ——"
Trong văn phòng, Cao Hán Thu phẫn nộ đem một chồng bài thi ném đến trước mặt Nguyễn Manh Manh.
"Nguyễn Manh Manh, cô giải thích cho tôi, chuyện bài thi là như thế nào? Tôi ra đề tác nghiệp, cô chính là dùng loại thái độ có lệ này làm!".
Cao Hán Thu biểu tình phẫn nộ tột đỉnh, mặt đều bị khí tức làm đỏ lên.
Hoàn toàn không giống bình thường luôn luôn nghiêm cẩn, không làm mất phong độ tổ trưởng toán học.
"Bài thi có vấn đề?". Nguyễn Manh Manh cảm thấy kỳ quái, nhặt lên một bài trong đó.
Cao Hán Thu nói nàng làm có lệ, không phải a.
Bài thi này đều là Tào lão nhân làm, tuy rằng nàng yêu cầu chỉ làm một nửa nhưng bài thi hẳn không có lệ như ông ta nói.
Mở bài thi trong tay ra, Nguyễn Manh Manh quét mắt nhìn.
Xem nào, chỗ trống được hơi được lấp đầy, đại đề cũng có làm chút, chỗ trống còn rất ít, rất bình thường, không thành vấn đề.
Nàng ngước mắt, nhìn về phía Cao Hán Thu có lửa giận không thể át kia, lộ ra một tia nghi hoặc: "Cao lão sư, trình độ tôi cũng chỉ có thể tới ngang đây. Tuy rằng chỉ có thể làm một nửa bài thi, so ra kém hơn bạn học cùng lớp nhưng tôi cũng là nghiêm túc hoàn thành. Không thể nói là có lệ đi?".
"Haha, đến bây giờ cô còn cãi bướng!" Cao Hán Thu cười lạnh, từ trong tay Nguyễn Manh Manh lấy bài thi ra.
Chỉ vào một đại đề trên bài thi, phẫn nộ quát: "Cô trình độ không đủ, làm không được những đề mục khác có phải hay không? Hảo, vậy cô cùng ta giải thích một chút, bao nhiêu đề còn lại là cô như thế nào làm được?".
Cao Hán Thu nhìn qua phi thường kích động, từ thái dương hắn gằn lên gân xanh, có thể thấy được hắn đang cố nén phẫn nộ.
Chính là, Nguyễn Manh Manh thật sự cảm thấy kỳ quái, nàng làm không có làm qua đề nào, bất quá là một lần tác nghiệp mà thôi.
Cao Hán Thu kích động đến như vậy sao?
Nàng biết, bình thường dưới tình huống hiện tại này, ít nhất nàng hẳn là tiếp nhận bài thi, đem mấy đề kia nói rõ ràng, trả lời vấn đề Cao Hán Thu.
Chính là, nàng không có biện pháp làm như vậy.
Nàng nói ra, căn bản không ai sẽ tin tưởng nàng.
Ở trên đời này, cũng chỉ có chị gái cùng Mộ Cảnh Hành tin tưởng nàng.
Cho nên, nàng không có biện pháp tiếp nhận bài thi, không
có biện pháp trả lời vấn đề của Cao Hán Thu.
Nguyễn Manh Manh chỉ có thể đứng không nhúc nhích, chờ Cao Hán Thu tiếp tục tức giận.
Quả nhiên, nhìn thái độ của nàng như vậy, Cao Hán Thu đã tức giận đến quá giới hạn.
Ông cho rằng Nguyễn Manh Manh là cố ý cùng mình đối nghịch.
"Nguyễn Manh Manh, cô thành thật trả lời đi, đề này có phải hay không sao càng quân triệt? Ngày thường làm đề tác nghiệp cũng muốn nhìn bài Càng Quân Triệt, riêng chuyện này đã làm ảnh hưởng hoàn toàn việc học của bạn bè. Người như cô, ta nhất định sẽ không tiếp tục cho lưu lại ở cao tam ban 1!".
Cao Hán Thu như điên rồi, áp lực trong giọng nói cực đại phẫn nộ.
Ông trơ mắt nhìn học sinh mình yêu thương nhất bị Nguyễn Manh Manh ra oai.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh Nguyễn Manh Manh hại chết Nguyễn Thơ Thơ, hiện tại lại gây tai họa cho Càng Quân Triệt, ông liền hận không thể ngay lập tức đem Nguyễn Manh Manh đuổi ra cao tam ban 1.
"Cao lão sư, ông đến tột cùng đang nói cái gì?". Nguyễn Manh Manh sắc mặt lạnh lùng, có chút không cao hứng.
Không thể hiểu được chỉ vì một đạo đề mà gọi nàng tới, trắng trợn mắng nàng liền không nói, hiện tại còn quy chụp nàng không ra gì, làm ảnh hưởng đến mọi người.
Liền không nói bài thi này là Tào lão nhân làm.
Chỉ sợ không có Tào lão nhân, chính nàng tùy tiện viết vào, không làm đại đề là được, cũng không cần phải đi chép bài người khác.
Một phần tác nghiệp mà thôi, nàng khảo thí đều không sao, như thế nào sẽ đi chép bài.
"A, cô còn muốn giảo biện. Nội dung của đề này đều vượt qua chương trình khoá học của chúng ta, cô làm sao biết đáp án này phải dùng định lý chứng minh ba điểm cộng tuyến. Cả lớp trừ bỏ cô, chỉ có Càng Quân Triệt dùng định lý này để chứng minh."