Chờ đến sau khi Âu Minh Hiên tan tầm liền trực tiếp cùng Hạ Úc Huân đi Tây giao.
Dọc theo đường đi, Hạ Úc Huân muôn vàn dặn dò, tất cả dặn dò, tên đang trong nhà kia tính tình không tốt lắm, nhưng người ta dù sao cũng là một cậu bé, anh tha thứ chút.
Đi đến cửa nhà, Hạ Úc Huân phát hiện cửa mở ra.
“A? Cửa sao lại mở như vậy?” Hạ Úc Huân trong lòng tức khắc nảy lên một cổ dự cảm không tốt.
“Có vẻ như bị người đạp……” Âu Minh Hiên nhướng mày, nhìn cánh cửa lớn ngã trên mặt đất chia năm xẻ bảy, nói: “Xem ra, cô nhặt phiền toái về rồi!”
“Cửa cửa cửa! Cửa thanh triều phục cổ khắc hoa gỗ lim của tôi! Tên sát thiên đao nào!” Hạ Úc Huân hùng hổ mà xắn tay áo, ném Âu Minh Hiên qua liền vọt đi.
Gia môn bất hạnh gặp thi cốt vô tồn! Hạ Úc Huân đã vô cùng phẫn nộ.
Âu Minh Hiên vô ngữ mà nhìn cánh cửa bị phá, như thế nào cũng nhìn không ra nơi nào của nó có tiềm chất tôn quý như vậy.
Hạ Úc Huân mới vừa vọt vào trong phòng liền nhìn thấy mười mấy người đàn ông đeo kính râm đưa lưng về phía cô đứng thành một hàng.
Còn chưa kịp làm rõ chuyện gì phát sinh, đột nhiên, một thân ảnh màu trắng gạt mấy người đàn ông áo đen bay nhanh tới.
Lực đạo phi qua kia, thiếu chút nữa đem cô đánh ngã.
“Chị à, chị mà không trở lại em liền bị người xấu trói đi rồi!”
“Ách……” Hạ Úc Huân nhìn Nam Cung Mặc nhào vào trong lòng cô ủy khuất khụt khịt, nhìn lại những người đàn ông hung thần ác sát đó, trong lòng sự thương hại chính nghĩa chi tâm vùng lên.
Lập tức lạnh giọng quát lớn nói, “Ai dám khi dễ Mặc nhà ta!”
Nam Cung Mặc lần đầu tiên không có bài xích cách gọi “Mặc” này, ngược lại là ngơ ngẩn nhìn Hạ Úc Huân.
Cô gái ngốc này, còn tưởng rằng cô nhìn thấy trận địa này sẽ sợ tới mức ngất xỉu đi, hoặc là dứt khoát đem cậu giao cho bọn họ……
Thôi, xem như cô biểu hiện không tồi, tôi cũng không muốn lại cho cô thêm phiền toái.
Huống hồ, liền tính cậu muốn phiền toái cô, sợ là cũng không có cơ hội.
Lần này trở về, cậu sẽ hoàn toàn bị cấm túc.
Tuyệt vọng hết sức, khiến Nam Cung Mặc không tin
được chính là, những nam nhân đó vừa thấy Hạ Úc Huân đều lộ ra thần thái cung kính đáng ngờ, không dám làm càn chút nào.
Đao Ba kia hung hãn đến mức chỉ nhận lệnh của Nam Cung lâm, ngay cả cậu đều không nằm trong mắt tên này cư nhiên sợ hãi tiến lên một bước, thái độ cực kỳ cung kính, nói: “Hạ tiểu thư, thực xin lỗi, quấy rầy. Vị này chính là thiếu gia nhà chúng tôi, chúng tôi cố ý tới đón cậu ấy về nhà, không phải người xấu.”
Hạ Úc Huân hoang mang mà chớp chớp mắt, “A? Anh rất quen mặt a! Tôi có phải đã gặp anh ở chỗ nào rồi không?”
Đao Ba lập tức gật đầu, “Gặp rồi gặp rồi! Ở tiệc của Nam Cung tiên sinh lần đó.”
Yến hội hôm đó thái độ của Nam Cung lâm đối Hạ Úc Huân thật sự làm cho bọn họ ấn tượng khắc sâu, dù muốn không nhớ kỹ cô gái này cũng không được a! Huống chi, lần trước những trò thiếu đạo đức phá hư buổi xem mặt của Hạ Úc Huân tất cả đều là một tay anh xử lý……
Hạ Úc Huân lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Các người là cấp dưới của Nam Cung lâm a?”
Lời này vừa nói ra, Nam Cung Mặc tức khắc kinh ngạc vạn phần mà nhìn Hạ Úc Huân, cô thế nhưng quen biết Nam Cung lâm? Như thế nào sẽ……
Mà Hạ Úc Huân cũng hoang mang mà nhìn Nam Cung Mặc, “Mặc, Bắc Đường mặc?”
“Nam Cung Mặc!” Phía sau đột nhiên có người lên tiếng.
Hạ Úc Huân cùng Nam Cung Mặc hai người không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn về phía nam nhân cũng đang vẻ mặt kinh ngạc lên tiếng kia.
Âu Minh Hiên thật là cảm giác sâu sắc sự trùng hợp cùng vui đùa của vận mệnh, anh vạn phần đau đầu mà xoa xoa ấn đường, “Hạ Úc Huân, cô đừng nói với tôi, đây là cô kim ốc tàng ‘ kiều ’ đi?”