“Tiểu Huân, đừng nháo……”
Một khắc trước cô còn điên cuồng đập đồ vật, sau đó lại hệt như đứa trẻ làm sai chuyện chậm rãi chần chừ đi đến trước mặt anh.
“Tiểu Huân, lại đây……”
Một khắc trước còn ngồi trên lan can nguy hiểm ai khuyên cũng không xuống, lập tức vui sướng mà nhảy xuống nhào vào lòng anh.
……
Đã từng, cô dựa vào và tín nhiệm chính mình.
Mà hiện tại, cô ai cũng không tin, ai cũng không tin.
Bao gồm cả anh.
Anh vẫn luôn hy vọng cô có thể một thân một mình kiên cường, chờ mong có một ngày cô không dựa dẫm vào mình.
Nhưng, thật sự tới giờ khắc này rồi, anh lại có cảm giác mất mát xưa nay chưa từng có.
Lãnh Tư Thần, mi hiểu khẩu vị yêu thích của cô ấy, hiểu thói quen của cô ấy, lại, không hiểu được lòng cô.
Lãnh Tư Thần bất đắc dĩ mà gọi điện thoại, cử người đưa tới một ít đồ ăn anh thích.
Hạ Úc Huân thấy thế quả nhiên liền vừa lòng.
“A Thần thích……” Hạ Úc Huân vui vẻ mà dùng tay bắt một khối sushi tôm “Uy” cho gối đầu kia.
Mà Lãnh Tư Thần lại vội vàng gắp thức ăn cho cô, trong nồi đều là thức ăn mà cô thích, từng đũa từng đũa thổi nguội đút cho cô.
Thời khắc cô cay đến đỏ bừng khuôn mặt nhỏ cùng đôi môi mê người khiêu khích lý trí anh.
Một cái bánh bao nhỏ trên bàn rớt vào gối đầu, cô lập tức hướng gối đầu kia hỏi han ân cần, hơn nữa hung tợn mà tát một cái đem bánh bao đập bẹp báo thù cho gối đầu.
Lãnh Tư Thần nhìn dáng vẻ cô che chở cho gối đầu, dở khóc dở cười, lại cảm giác miệng vết thương trên trán dường như đau hơn.
Hai người, phương thức ở chung quỷ dị mà lại ấm áp.
-
Mấy giờ sau, Nam Cung Lâm lại đây xem xét tình hình.
Vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy một mảnh hỗn độn, lại ngoài ý muốn nhìn thấy Lãnh Tư Thần lại thu phục được cô ăn cơm.
Xem ra vấn đề ăn cơm có thể giải quyết.
“A Thần, chúng ta đi ngủ đi!” Người nào đó ngọt ngào, cực kỳ dụ hoặc mà nói.
Đương nhiên, cô không phải nói với người đó, mà là hướng chiếc gối thêu hoa trong lòng nói.
Lãnh Tư Thần đỏ ngầu hai mắt giận trừng mắt nhìn cái gối đáng chết kia.
Anh cư nhiên tới nối phải ghen ghét với một cái gối đầu,
mà gối đầu kia vẫn là thế thân của anh.
“Tư thần, cậu xác định muốn ngủ ở đây?” Nam Cung Lâm có chút đau đầu hỏi.
“Có vấn đề?” Lãnh Tư Thần ngồi ở mép giường, cau mày nhìn ông.
“Không phải tôi có vấn đề, mà là cậu có vấn đề. Cậu nếu buổi tối thú tính quá độ ăn úc huân làm sao bây giờ?” Nam Cung Lâm có chút không yên tâm mà trầm ngâm nói.
Lãnh Tư Thần than nhẹ một tiếng, “Ông hình như lo lắng sai người.”
“Ách, khụ khụ…… Cho dù là úc huân bổ nhào vào cậu, cậu cũng nhất định phải cầm giữ biết không?” Nam Cung Lâm dặn dò mấy trăm lần mới rời đi.
Lãnh Tư Thần bất đắc dĩ mà nhìn Hạ Úc Huân ôm gối đầu nhanh chóng trốn vào trong ngăn tủ ngủ.
Nha đầu này tuyệt đối là một thể mâu thuẫn tổng hợp, rõ ràng có chứng sợ hãi không gian giam cầm, rồi lại trốn trong không gian nhỏ hẹp tìm kiếm an ủi.
Rốt cuộc chịu ăn cơm, tiếp theo phải suy xét chính là như thế nào để cô đi ra khỏi tủ quần áo.
Buổi tối anh ngủ thật sự không an ổn, anh thoáng đi lại một chút, cô đều có thể phát hiện.
Lúc nửa đêm, vốn dĩ muốn lặng lẽ đem cô ôm lên giường ngủ, mới vừa mở cửa ra liền có một chân đạp ra, sau đó, cửa một lần nữa bị đóng lại.
Lãnh Tư Thần chỉ đành từ bỏ, bất đắc dĩ mà về giường ngủ.
Nằm ngửa mặt, như thế nào cũng ngủ không được, lực chú ý tất cả đều trên người trong tủ quần áo phía đối diện.
Ngay lúc Lãnh Tư Thần hơi buồn ngủ, phòng tối đen đột nhiên trở nên sáng như ban ngày, ngay sau đó lại tối đen, cứ như thế lặp lại vài lầ, phía chân trời nổ vang một tiếng sấm sét.