Anh bắt đầu tức giận bản thân đã từng bởi vì ghen ghét mà kích thích thương tổn cô, bắt đầu hận chính mình đã không tin cô.
Đời người có thể có bao nhiêu cái cả đời?
Cả đời lại có thể gặp được bao nhiêu người không chút nào so đo ích lợi nhiệt tình mà đối xử với mình như vậy.
Anh vẫn luôn cảm thấy Hạ Úc Huân quá cố chấp, hiện giờ mới tỉnh ngộ, người cố chấp nhất lại chính là anh.
Tiểu Huân, tương lai có quá nhiều beién cố, anh không thể cam đoan bất cứ điều gì.
Nhưng, xin cho anh thử, bằng lòng cho em một tương lai.
Tiểu Huân, em thành công rồi, em là thần thoại không gì không thắng nổi, ngay cả tim lạnh băng cũng sẽ vì em mà tan ra.
Hiện tại, anh muốn thử tiếp nhận rồi, mà em, rốt cuộc khi nào mới có thể tỉnh lại, nghe chính miệng anh nói cho em biết, anh bằng lòng cho em một tương lai
-
Ngoài cửa.
“Anh đưa đi!” Hướng Viễn khó xử mà bưng đồ ăn cùng mấy viên thuốc hạ sốt.
“Cậu đưa cậu đưa! Tôi còn có việc a!” Lương Khiêm thoái thác.
Hướng Viễn tức giận mắng: “Anh thì có chuyện quái gì! Lão đại bị thương tâm tình sẽ rất nóng nảy, hơn nữa không thích ăn cơm, càng không thích uống thuốc, không thích nhất chính là người ta ép anh phải uống thuốc ăn cơm. Từ sau khi cùng Lãnh thị ầm ĩ cãi vã, lão đại càng là hóa thân của một tòa núi lửa đang hoạt động, tùy thời đều có thể bùng nổ. Những thứ này cũng đều thôi, vừa rồi người Lãnh gia bên kia mới đến, lão đại hiện tại đang trong thời điểm bùng nổ tới cực hạn, lúc này, anh muốn tôi đi chịu chết? Ai đi thì đi! Dù sao tôi cũng không đi!”
Hướng Viễn tuy rằng ngày thường dễ nói chuyện, nhưng thời khắc mấu chốt, liên quan đến tính mạng, anh chính là có nguyên tắc.
Nói không đi liền không đi!
“Không tiền đồ! Đưa đây!” Lương Khiêm vẻ mặt hận sắt không thành thép giận mắng một tiếng, sau đó……
Sau đó tung ta tung tăng mà bưng đồ chạy đến trước mặt Hạ Úc Huân.
“Chị dâu, bận a! Hắc hắc!” Lương Khiêm vẻ mặt ân cần.
Là rất bận, Hạ Úc Huân đang ngồi trên ghế trúc trong sân gãi ngứa cho pudding. Trên mặt ghế trúc đầy bong bóng tiểu trư màu hồng phấn.
Hạ Úc Huân nhìn thấy Lương Khiêm, lập tức lộ ra một nụ cười thân thiện, nói “Tiểu trư hồng phấn, là anh a!”
“Ách, khụ khụ…… Ha ha, là tôi là tôi!” Lương Khiêm lau mồ hôi trên trán, căng da đầu không sửa đúng cách xưng hô Lôi Nhân này của cô, tiếp tục nói, “Chị dâu, có thể hay không giúp một chút, đem thứ này đưa vào phòng đại ca a? Làm ơn làm ơn!”
Hướng Viễn vô ngữ mà nhìn Lương Khiêm, ánh mắt vạn phần khinh bỉ.
Còn tưởng rằng anh có nhiều dũng khí lắm, cư nhiên đi cầu một cô gái!
“Được mà!” Hạ Úc Huân đem pudding thả trên mặt đất, một tay ôm gối đầu, một tay nhận khay thức ăn trong tay Lương Khiêm.
“Cám ơn chị dâu! Chị dâu ngài quá vĩ đại!” Lương Khiêm cảm động đến rơi nước mắt.
Không nghĩ tới cô cư nhiên dễ dàng đồng ý như vậy.
Rốt cuộc là ai nói chị dâu bạo lực lại đanh đá, chị dâu quả thực quá thiện lương, quá hiền huệ.
-
Mấy ngày nay Lãnh Tư Thần đều ngủ trong phòng Hạ Úc Huân, hơn nữa mỗi buổi tối đều phải là cô cùng ngủ với mình, lý do là, nếu bỗng nhiên đau, liền có thể tùy thời…… “Gây tê”.
Hạ Úc Huân ngây ngốc bị người ta chiếm tiện nghi cũng không biết, còn cảm thấy anh nói rất có đạo lý, vì thế liền lao vào miệng sói như vậy.
Lúc Hạ Úc Huân đẩy cửa phòng ra, trong tay Lãnh Tư Thần đang cầm quyển notebook màu cà phê, trên mặt có chút do dự, vừa nghe có người vào cửa, thần sắc anh có chút kinh sợ, vội vàng đem notebook gấp lại, thoạt nhìn có chút chột dạ.
Bởi vì, trong tay anh cầm, là bản nhật ký của Hạ Úc Huân.
Quyển vở này vốn là đặt ở đầu giường, sáng hôm nay trong lúc vô tình anh phát hiện ra, sau đó cứ như vậy cầm ở trong tay, từ buổi sáng vẫn luôn rối rắm đến giữa trưa.
Xem? Hay là không xem!? Anh gặp phải cực đại khảo nghiệm.
Chương 176: Nó là một người
Tâm ý của cô, anh hoàn toàn minh bạch hơn nữa còn tin tưởng, nhưng, hiện tại đồ vật trong tay này có thể cho anh hoàn toàn lĩnh hội tình cảm chân thật của cô vẫn là khảo nghiệm nghiêm trọng với sự tự chủ của anh.
Thậm chí, buổi sáng người Lãnh gia phái tới tìm hiểu thái độ của anh cũng không thể nào tác động vào cảm xúc của anh, hiện tại, phần lớn tâm tư anh đều nằm trong cuốn nhật ký đang cầm này.
Cũng may mắn
cô không nhận ra đây là nhật kí của cô, Lãnh Tư Thần có chút may mắn nghĩ.
Hạ Úc Huân đầu tiên là đem bảo bối gối đầu “A Thần” đặt ở một bên trên sô pha, sau đó đi qua, đầu tiên là đem bàn nhỏ đến trên giường, sau đó đem đồ ăn nhất nhất dọn xong, thuốc viên bỏ vào trong lòng bàn tay trái anh, ly nước bỏ vào tay phải anh.
Sau khi làm xong mọi việc, cô ngồi vào sô pha ôm gối đầu, nghiêng đầu nhìn về phía Lãnh Tư Thần trên giường, có chút nghi hoặc, hỏi: “Anh không ăn sao?”
Lãnh Tư Thần lúc này mới phục hồi tinh thần, uống thuốc.
Thấy Lãnh Tư Thần ngoan ngoãn uống thuốc xong, Hạ Úc Huân lập tức ân cần mà chạy tới, đem chén đũa đoạt lại, nói: “Tôi lấy cho anh ăn!”
“Ngoan như vậy……” Đột nhiên đối với mình tốt như vậy, Lãnh Tư Thần vẫn cảm thấy cô có âm mưu gì.
Quả nhiên, ăn được một nửa, Hạ Úc Huân do dự mà nói, “Pudding buổi tối ngủ một mình rất đáng thương.”
“Thì sao a?” Lãnh Tư Thần nhướng mày.
“Chúng ta có thể mang pudding cùng nhau ngủ không?” Hạ Úc Huân vẻ mặt chờ mong mà hỏi.
“Không thể.” Lãnh Tư Thần không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt.
Hai người ngủ ở giữa kẹp thêm cái gối đầu anh đã rất bất mãn, hiện tại lại thêm chó con? Tuyệt đối không có khả năng!
“Vì cái gì a?” Hạ Úc Huân không vui bĩu môi, cái môi giận dỗi kia chọc đến anh muốn cắn một ngụm.
“Bởi vì nó không phải một người.” Lãnh Tư Thần đáp.
Hạ Úc Huân không phục nói, “Nó là một người!”
Lãnh Tư Thần: “Nó là một con chó!”
Bị Lãnh Tư Thần chặn ngang như vậy, Hạ Úc Huân cư nhiên không thể tin được phải phản bác anh như thế nào, chỉ có thể thở phì phì mà trừng mắt nhìn anh, thở phì phì mà tiếp tục cho anh ăn cơm.
“Vấn đề này chúng ta chờ lát nữa lại thảo luận, Tiểu Huân, trước đem mấy thứ này dọn đi!” Lãnh Tư Thần dùng chiến thuật kéo dài.
“Anh no rồi?” Hạ Úc Huân hỏi.
“Uhm.” Lãnh Tư Thần gật đầu.
Hạ Úc Huân ì à ì ạch một bộ thực sự có khả năng đem mọi chuyện làm tốt.
“Được, lại đây đi!” Lãnh Tư Thần tiếp đón cô.
Hạ Úc Huân hoang mang mà đi đến trước mặt anh.
“Lại đây ngồi.” Lãnh Tư Thần vỗ vỗ chân mình.
Hạ Úc Huân chớp chớp mắt, không động.
Bởi vì, Lãnh Tư Thần hai ngày này mỗi ngày kêu đau, mỗi ngày làm nũng với cô, thế cho nên trong mắt cô, người đàn ông này thực yếu ớt.
Cô sợ đặt mông lên đem anh ngồi sập.
“Tiểu Huân, lại đây, ngoan. Anh có chuyện cần em giúp.” Lãnh Tư Thần dụ dỗ nói.
Hạ Úc Huân lúc này mới bò lên, nhưng không ngồi vào nơi anh chỉ định.
Lãnh Tư Thần dùng một bên cánh tay không bị thương đem cô ôm ngồi trên đùi mình, sau đó thỏa mãn mà ôm lấy cô, có chút lo lắng hỏi, “Em vẫn sợ anh sao?”
“Không sợ.” Hạ Úc Huân lắc đầu, cô đã xác định anh là người tốt, cho nên cô không sợ anh.
Đúng vậy, người tốt, mỗi ngày quang minh chính đại ăn đậu hủ của cô “Người tốt”!
Vừa dứt lời, cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nỗ lực muốn dán lên môi anh.
“Làm cái gì?” Lãnh Tư Thần hơi hơi tránh đi.
“Anh nói muốn tôi hỗ trợ.” Hạ Úc Huân đương nhiên mà nói.
“Ách, anh không phải ý này.” Lãnh Tư Thần đổ mồ hôi, xem ra chiêu này anh dùng quá thường xuyên, cô đều đã sinh ra phản xạ có điều kiện.
“Không phải?” Hạ Úc Huân khó hiểu mà nghiêng đầu.
“Không phải, nhưng, không phải cũng có thể hôn.” Lãnh Tư Thần ai đến cũng không cự tuyệt mà nhẹ mút môi cô, đẩy cơ miệng ra, tìm kiếm lưỡi cô, cùng quấn quýt.