Bất quá, cậu ta trở về thì như thế nào, cái gì cũng đều không thể thay đổi, càng không thể đem cô đi.
Lãnh Tư Thần đang muốn phẫn nộ tiến lên, Hạ Úc Huân lại đột nhiên an tĩnh xuống.
Từ trong xe Âu Minh Hiên đi ra một cô gái khí chất dịu dàng thanh lãnh, trong lòng ngực cô gái đang ôm một bé con đáng yêu, khoảng chừng một hai tuổi, làn da trắng trẻo hồng hào, mặc âu phục nhỏ màu hồng nhạt, tinh xảo hệt như búp bê Barbie.
Cô gái nhìn sơ qua tuổi tác có vẻ lớn hơn Hạ Úc Huân một chút, nhưng cũng không giống người đã làm mẹ, phong thái đều có một loại tri thức tính mỹ.
Con ngươi đen nhánh của bé con tò mò mà quay tròn khắp nơi, sau đó, đôi mắt chớp chớp, ánh mắt dừng ở trên người Hạ úc Huân - nơi phát ra động tĩnh lớn nhất, đang không ngừng giãy giụa thét chói tai.
Hạ Úc Huân tựa hồ là bị bé con hấp dẫn, trong khoảng thời gian ngắn từ bỏ phản kháng, vẫn không nhúc nhích mà nhìn bé con, con ngươi thuần tịnh tràn đầy ngạc nhiên.
Âu Minh Hiên nhìn về phía cô gái ôm con kia, giống như nhìn thấy cứu tinh, kêu rên một tiếng, “Mộng Oanh, cuối cùng cô cũng ra tới! Nhanh đến giúp đỡ!”
“Đây là người bệnh anh nói?” Tần Mộng Oanh bất động thanh sắc mà đánh giá Hạ Úc Huân, con ngươi có vài phần tìm tòi nghiên cứu cùng ý vị sâu xa.
“Là cô ấy.” Âu Minh Hiên phát hiện Hạ Úc Huân cư nhiên không giãy giụa, vui sướng không thôi nói, “Mộng Oanh, cô thật đúng là người đến trừ bệnh, cô ấy lập tức liền không náo loạn!”
Tần Mộng Oanh liếc nhìn Âu Minh Hiên một cái, nói:“Bớt khen tôi đi. Không phải tôi, cô ấy là đối với cục cưng cảm thấy hứng thú.”
Âu Minh Hiên bị cô nói như vậy cũng phản ứng lại, con mắt Hạ Úc Huân chớp cũng không chớp mà nhìn bảo bối trong lòng cô. Một lớn một nhỏ hai người mắt to trừng mắt nhỏ, rất là đáng yêu.
Tần Mộng Oanh ôm bé con đến gần vài bước, tay nhỏ múp míp của bé tò mò mà duỗi về phía trước, thiếu chút nữa là có thể chạm vào gương mặt Hạ Úc Huân.
Hạ Úc Huân vui vẻ mà nở nụ cười, “Bé con……”
Nhìn thấy Hạ Úc Huân cuối cùng đã bình tĩnh
lại, Âu Minh Hiên lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, “Mộng Oanh, phục cô thật, đây đều có thể được cô dự đoán được, xem ra cô mang Lạc Lạc đến là quyết định sáng suốt.”
Tần Mộng Oanh không nói gì. Cô sao có thể dự đoán được, cô chỉ là vì không muốn để con gái ở nhà một mình, lại không cách nào cự tuyệt được thỉnh cầu của Âu Minh Hiên đích thân mời cô đến khám bệnh tại nhà, cho nên mới đem con gái theo, con gái là thứ trân quý duy nhất của cô, cô một bước cũng không rời bé.
Dư quang Âu Minh Hiên quét đến Lãnh Tư Thần bên cạnh, tuy rằng đôi với hành vi đơn phương mang Hạ Úc Huân đi của anh thực phản cảm, nhưng vì bệnh tình của Hạ Úc Huân, anh liền không cần so đo với anh ta.
“Đây là bạn tôi, bác sĩ tâm lý nổi tiếng ở Italy, Tần Mộng Oanh.” Âu Minh Hiên đơn giản giới thiệu nói.
Nhìn thấy dáng vẻ Hạ Úc Huân vui mừng không thôi, Tần Mộng Oanh cẩn thận đem bé con trong lòng đưa đến ngực Hạ Úc Huân cho cô ôm, không chút nào vì Hạ Úc Huân tinh thần không bình thường mà phòng bị với cô.
Tần Mộng Oanh đi đến trước mặt Lãnh Tư Thần, lịch sự mà vươn tay, “Xin chào, Tần Mộng Oanh.”
“Xin chào, Lãnh Tư Thần.” Lãnh Tư Thần hơi hơi gật đầu.
Tần Mộng Oanh, tên này, xác thật rất có tiếng, quyền uy giới tâm lý học.
Lúc anh đã vô kế khả thi, cô xuất hiện lại làm anh một lần nữa nhen lên tia hy vọng.
Mặc kệ cô là ai tìm tới, anh đều không để ý, hiện tại anh chỉ muốn Hạ Úc Huân sớm tốt hơn, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là trị liệu phải có hiệu quả.
Đối với thái độ bình tĩnh cam chịu của Lãnh Tư Thần, Âu Minh Hiên hơi có chút kinh ngạc, dựa theo cá tính của Lãnh Tư Thần, anh còn tưởng rằng anh ta sẽ kiêu ngạo vô lễ mà cự tuyệt sự trợ giúp của anh.