“Tiểu Huân ——” Lãnh Tư Thần bỗng nhiên ngồi dậy, nhanh chóng mặc quần áo vào liền chạy ra ngoài.
Chỉ trong chốc lát, tất cả mọi người còn đang trong giấc mộng đều cuống quít mà bò dậy mặc quần áo vào.
“Sao lại thế này? Người sao lại không thấy? Cô ấy không phải vẫn luôn cùng anh ngủ chung sao?” Âu Minh Hiên vừa đem bàn tay chui vào tay áo sơmi, vừa chạy tới nôn nóng hỏi.
Trời biết! Anh có bao nhiêu để ý Hạ Úc Huân cùng cái tên cầm thú này ngủ chung!
Lúc biết được chuyện này anh mấy đêm cũng chưa ngủ ngon, vẫn luôn chú ý nghe phòng bên cạnh có động tĩnh gì bất thường hay không, anh sẽ kịp thời vọt vào đem Hạ Úc Huân cứu ra.
“Lão đại, chúng ta phân công nhau đi tìm đi!” Lương Khiêm kiến nghị nói.
Lãnh Tư Thần gật gật đầu, không có nhiều lời, lập tức phân người đi tìm.
Độ ấm trong lòng ngực vẫn chưa tan hết, cô rời đi hẳn là chưa bao lâu.
Âu Minh Hiên vốn dĩ cũng muốn theo sau cùng tìm, đột nhiên nhìn dáng vẻ Tần Mộng Oanh trong phóng đối diện trấn định tự nhiên không chút hoảng hốt, vì thế như suy tư gì mà đi qua, hỏi một câu, “Mộng oanh, cô biết cái gì phải không?”
“Không biết.” Tần Mộng Oanh nói xong liền phải đóng cửa phòng lại, Âu Minh Hiên chen lách mà vào.
“Mộng oanh, cô còn tức giận sao? Tối hôm qua tôi đã muốn xin lỗi với cô, nhưng cô vẫn luôn đóng cửa không gặp!”
Biết lần này là mình sai, Âu Minh Hiên chủ động cúi mình.
Tần Mộng Oanh không nề hà mà nhìn tên Âu Minh Hiên vô lại chen vào trong phòng, ngồi trở lại trên giường, thần sắc bình tĩnh mà mở miệng nói, “Tôi chuẩn bị quay về, 9 giờ sáng bay.”
Âu Minh Hiên vừa nghe mày lập tức vặn thành bánh quai chèo, nói: “Nhanh như vậy liền đi! Vì cái gì? Cô đi rồi tôi phải làm sao?”
Những lời này làm Tần Mộng Oanh sững sờ trong chốc lát, nhưng ngay sau đó lại khôi phục trấn tĩnh, nói: “Nơi này đã không cần tôi không phải sao?”
“Như thế nào lại không cần? Đương nhiên cần! Tôi biết, cô nhất định biết gì đó đúng hay không? Nói cho tôi biết đi! Làm ơn!” Âu Minh Hiên một bộ trẻ con chơi xấu.
Nhìn dáng vẻ
anh khẩn cầu, cô chung quy vẫn không cách nào cự tuyệt, “Tôi chỉ là suy đoán mà thôi, cô ấy rời đi, là bởi vì cô ấy đã từ tự bế đi ra.”
“Cô…… Cô có ý tứ gì?” Âu Minh Hiên vẻ mặt khẩn trương hỏi.
“Ý chính là, cô ấy đã khỏe, khôi phục bình thường. Chỉ là bởi vì trong khoảng thời gian ngắn không cách nào đối mặt với Lãnh Tư Thần, cho nên bỏ trốn. Tin rằng cô ấy rất nhanh sẽ sửa sang lại tâm tình.” Tần Mộng Oanh dùng tốc độ nhanh nhất giải thích nói.
“Sao có thể?” Âu Minh Hiên không dám tin tưởng, bởi vì sợ hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều.
Tần Mộng Oanh mệt mỏi ngáp một cái, “Tôi nói xong, anh có thể đi rồi? Tôi còn phải đi máy bay, muốn ngủ thêm một lát.”
Âu Minh Hiên đặt mông ngôi xuống bên cạnh giường cô, nói: “Cô thật sự phải đi?”
“Bằng không anh muốn sao?” Tần Mộng Oanh trừng anh một cái.Cô không phải có ý định định cư trong nước một thời gian sao? Tôi ngay cả nhà cửa đều giúp cô tìm xong rồi!” Âu Minh Hiên nhíu mày nói.
“Xin lỗi, làm phiền anh hao tổn tâm trí.” Thanh âm Tần Mộng Oanh vẫn quạnh quẽ như vậy.
“Rốt cuộc muốn thế nào cô mới bằng lòng không tức giận?” Âu Minh Hiên bất đắc dĩ mà đỡ đỡ trán.
Tần Mộng Oanh mặt không cảm xúc nói: “Cùng ở chỗ này nghiên cứu tôi, không bằng đi tìm tiểu học muội của anh đi, rõ ràng đã tim đã như mũi tên, cố tình một hai phải lãng phí thời gian ở chỗ này của tôi, hà tất phải như vậy?”
“……” Âu Minh Hiên bị chặn đến một chữ đều nói không nên lời.
Anh thiếu chút nữa đã quên, Tần Mộng Oanh là chuyên gia tâm lý, phân tích nhân tâm con người thật sự là tự tự kiến huyết.