Người này lại nháo chuyện xấu gì a a a a?
Trong lòng cô tràn đầy bất an cùng nghi hoặc, thật sự kì quái, vì cái gì lúc này đây cảm giác không giống như trước kia?
Giống như có thứ gì thay đổi, nhưng, rốt cuộc là cái gì thay đổi?
Cũng là đụng chạm, lần này lại không có đau lòng, không có khuất nhục, ngược lại trong lòng nảy lên cảm xúc nhè nhẹ khác thường.
Bởi vì, anh hành động, anh tức giận, mọi thứ lại khiến cô cảm giác được quan tâm, được coi trọng.
Tựa hồ là nhận thấy được Hạ Úc Huân thất thần, Lãnh Tư Thần dùng sức cắn một cái, Hạ Úc Huân lập tức kêu lên một tiếng, đau đến khóe mắt ngấn lệ.
Mặc kệ như thế nào, Lãnh Tư Thần, anh chết chắc rồi!
Hạ Úc Huân bất động thanh sắc mà ngầm chậm rãi cởi cà vạt đang cột hai tay mình lại.
Hừ, trò trẻ con này mà muốn trói được bà cô sao?
Lãnh Tư Thần, anh chờ đó cho tôi!
Bên này Lãnh Tư Thần hết giận, lửa lại bốc lên, ở bên tai cô gằn từng chữ một nói, “Hạ Úc Huân, nghe chó rõ, anh chỉ cần em!”
“Ngô ngô ngô, ngô ngô ngô ngô……” Hạ Úc Huân vẫn luôn đang ngô ngô ngô.
“……” Lông mày tuấn tú của Lãnh Tư Thần nhíu chặt, cô đang rầm rì nói cái quỷ quái gì?
Cho dù biết không phải lời hay, Lãnh Tư Thần vẫn lấy áo gối trong miệng cô ra muốn nghe cô rốt cuộc muốn nói cái gì.
Sauk hi áo gối bị lấy ra, Hạ Úc Huân lập tức hô to, “Lãnh Tư Thần, anh không phải người! Anh mặt người dạ thú! Không đúng, anh không bằng cầm thú! Anh buông tôi ra! Tôi không chơi, tôi biết sai rồi, tôi không thích anh còn không được sao?”
Lãnh Tư Thần lập tức hối hận đã cho cô nói chuyện, tức giận đến đồng tử bỗng nhiên co rút lại, “Không thích? Ai cho em không thích? Ai cho phép!”
Nhìn thấy Lãnh Tư Thần cư nhiên không kiêng nể gì mà kéo khóa quần, Hạ Úc Huân bỗng nhiên nhắm mắt lại, “Anh anh…… Anh làm cái gì…… Lãnh Tư Thần, anh còn có nhân tính hay không! Anh biết rõ tôi hôm nay……”
Anh đương nhiên biết.
Bất quá, còn có rất nhiều loại phương pháp, anh sẽ dạy dỗ cái người ngu ngốc này.
Hạ Úc Huân cho rằng Lãnh Tư Thần thật muốn miễn cưỡng, tức khắc con ngươi tràn ngập ánh
lửa, cả người giống như một tòa núi lửa sắp bộc phát.
Lãnh Tư Thần, anh cái đồ vô nhân tính! Anh hôm nay chết chắc rồi!!!
Rốt cuộc! Mở ra!
Đầu tiên là “Xoẹt ——” một tiếng, đỉnh đầu cà vạt lập tức bị cô vẫy ra.
Lại là “Rầm ——” một tiếng, Lãnh Tư Thần vừa mới mặc xong quần bị quăng ngã trên mặt đất, dầuđập xuống đất.
Hạ Úc Huân bay nhanh mà dùng áo gối lau thứ gì đó trên đùi, nhanh chóng mặc quần áo, sau đó hai tay chống nạnh mà nhìn Lãnh Tư Thần ngã trên mặt đất, ngửa mặt lên trời thét lớn.
Sau khi làm xong mọi việc, lại đợi hơn nửa ngày cũng chưa thấy Lãnh Tư Thần tỉnh lại, chỉ nhìn thấy bụng anh vẫn luôn đang đổ máu.
Hạ Úc Huân bắt đầu luống cuống.
“Này, Lãnh Tư Thần……” Cô đi qua đá một chân anh, hoàn toàn không phản ứng.
“Này! Anh đừng giả chết a!” Hạ Úc Huân ngồi xổm xuống, lắc lắc thân thể anh, vẫn không có phản ứng, thậm chí ngay cả tiếng hít thở đều hình như không nghe được, máu tươi càng là kích thích hai mắt cô.
“A Thần, anh đừng làm em sợ!” Hạ Úc Huân một tay đem đỡ anh dậy, dựa vào tròng lòng mình.
“A Thần, anh tỉnh tỉnh a! Thực xin lỗi, thực xin lỗi, em không phải cố ý quăng ngã anh! Thật sự rất xin lỗi! Em đã biết sai rồi! Anh đừng đùa!” Thanh âm Hạ Úc Huân đã mang theo tiếng khóc nức nở.
Nhưng, người đàn ông đang nằm trong lòng kia vẫn không nhúc nhích, hệt như đã chết.
Hạ Úc Huân run rẩy đưa tay che miệng vết thương anh lại, hoảng loạn mà sờ soạng điện thoại, nhưng lúc này mới phát hiện di động của cô đã sớm rơi hỏng, lục lọi quần áo Lãnh Tư Thần, di động của anh cũng không ở trên người.
Tuyệt vọng che trời lấp đất mà đến……