“Em biết không? Khi anh nhìn thấy em trốn trong ngăn tủ ôm cái gối đầu kêu A Thần, anh liền biết, anh vãn giống năm xưa, tuy rằng trong miệng nói chán ghét, nhưng trong lòng vẫn không bỏ xuống được.
Lúc anh không yêu bất cứ ai, anh cảm thấy cưới ai đều như nhau cả, chỉ cần người phụ nữ kia phù hợp tiêu chuẩn là được. Nhưng hiện tại, người kia xuất hiện. Anh không có biện pháp lại cưới người phụ nữ khác.”
Nói tới đây, Lãnh Tư Thần than nhẹ một tiếng, “Tiểu Huân, em biết rõ, anh sẽ không nói, càng sẽ không dỗ phụ nữ……”
“Nào yêu cầu anh dỗ phụ nữ, trước nay chỉ có phụ nữ dỗ anh thôi!” Hạ Úc Huân nói thầm, tim đập dần dần nhanh hơn.
Lãnh Tư Thần ý ngoài lời khiến cô thấp thỏm lại bất an.
“Cho nên, anh không biết nên làm như thế nào em mới có thể tin tưởng anh……” Câu nói kế tiếp của Lãnh Tư Thần vẫn không tiếp tục, anh vẫn là không thói quen đem hai chữ yêu mến treo ở bên miệng. Nha đầu này lại nhiều lần làm anh phá lệ.
Hạ Úc Huân bỗng nhiên bừng tỉnh, Lãnh Tư Thần anh, anh hiện tại là đang dỗ cô sao?
Cô có chút dao động, càng có rất nhiều sợ hãi.
Cô quá hiểu biết tính cách Lãnh Tư Thần, căn bản không có chuyện gì có thể khiến anh ăn nói khép nép như vậy, lúc trước anh đối chính mình cũng luôn là một bộ cao cao tại thượng, chưa từng có ngang nhau mà cùng cô nói qua.
Lãnh Tư Thần tựa hồ là nhìn thấu tâm tư cô, cầm tay cô, đặt ở bên môi hôn nhẹ, nói: “Tiểu Huân, anh không muốn trở thành ánh mặt trời xa xôi khiến em chỉ có thể cảm nhận mà không thể với tới, chỉ muốn trở thành người đàn ông bên cạnh em, em hiểu chứ?
Còn nữa, em có nói em muốn nỗ lực nở hoa, nhưng, nếu không tưới, hoa sẽ không nở, anh có vinh hạnh, được làm sứ giả chuyên bảo hộ hoa cho em hay không?”
Hạ Úc Huân ngẩn ra, nói: “Vì cái gì những lời này nghe rất quen tai a! Anh như thế nào biết mấy lời nở hoa này…… A —— em nhớ ra rồi, nhật kí của em! Anh cư nhiên lén xem nhật kí
của em!”
Lãnh Tư Thần mặt không đỏ tâm không nhảy mà nói, “Tiểu Huân, em quên sao, đó là chính em tự tay lật từng tờ một cho anh xem mà. Hơn nữa, đây không phải trọng điểm, vấn đề vừa rồi, anh đang đợi đáp án của em.”
“Từ từ! Không được, đầu óc em có chút loạn! Ban ngày thì học trưởng cầu hôn, hiện tại anh…… Anh lại nói rõ với em? Nói rõ, trời ạ! Em sẽ lại điên mất!” Hạ Úc Huân luống cuống đem đầu óc mình vò thành tiểu sư tử.
“Em nói cái gì? Âu Minh Hiên cầu hôn với em?” Lãnh Tư Thần một phen bóp mạnh cổ tay cô, vẻ mặt tựa hồ là hận không thể đem cô ăn ngay.
Nhìn thấy vẻ mặt hung thần ác sát của Lãnh Tư Thần, Hạ Úc Huân rốt cuộc an tâm, nói: “Anh rốt cuộc khôi phục bình thường, làm em sợ muốn chết!”
“Hạ Úc Huân, em nghiêm túc một chút cho anh! Em đáp ứng cậu ta?” Lãnh Tư Thần khẩn trương mà nhìn cô.
Hạ Úc Huân trừng anh một cái, đáp:“Sao có thể!”
Lãnh Tư Thần nhẹ nhàng thở ra, hoàn toàn không dự đoán được Âu Minh Hiên xuống tay cư nhiên nhanh như vậy.
Thời gian tiếp theo liền thành buổi biểu diễn dành riêng cho Lãnh Tư Thần, anh biết quá nhiều chuyện trong khoảng thời gian ngắn cô không cách nào tiếp thu, nhưng anh quyết định từ từ nói cho cô biết……
Hai giờ sau.
“Ưm, em đã biết, đã biết, nói nhiều như vậy, ý tứ của anh là anh thấy em theo đuổi anh hơn hai mươi năm, khăng khăng một mực, quyết định cho em một lần cơ hội! Đều đã sắp 3 giờ! Ngủ được chưa? Em thật sự rất mệt……”
Thời khắc mấu chốt, sự dạy bảo năm đó của Âu Minh Hiên phát huy tác dụng, Hạ Úc Huân nỗ lực khắc chế cảm xúc phấn khởi của bản thân, nhắc nhở mình phải rụt rè rụt rè lại rụt rè! Trời biết kỳ thật cô đã kích động mà sắp thăng thiên!