Lãnh Tư Thần nhíu mày nhìn hướng cô rời đi, không hiểu ra sao, nha đầu kia, cô rốt cuộc hiểu cái gì?
Thôi, buổi tối rồi nói sau!
Lúc Hạ Úc Huân xoay người, nhìn thấy chỉ còn là thân ảnh Lãnh Tư Thần đang dần biến mất trong tòa nhà hành chính.
Lãnh Tư Thần, anh cái đồ vương bát đản!
Chẳng lẽ bà cô nhất định phải theo đuổi anh cả đời sao? Không cam lòng a!
Mọi người vây quanh đều bị một màn này làm cho ngây ngốc.
Tình huống hiện tại đã thành công nâng cấp từ tình tay ba phi điển hình thành tứ giác quỷ dị.
Chủ biên tạp chí vừa vạn phần đau đầu mà nghĩ ngày mai đầu đề rốt cuộc nên dùng tên là gì thì chuẩn xác nhất.
-
“Hạ Úc Huân, cô xác định muốn đi bơi sao? Không phải nói buổi tối có hẹn sao?”
Trong xe, Nam Cung mặc lo lắng mà từ kính chiếu hậu nhìn sắc mặt âm trầm của Hạ Úc Huân, từ lúc nhìn thấy Lãnh Tư Thần, cô liền vẫn luôn trầm mặc như vậy.
Hạ Úc Huân trừng mắt liếc Nam Cung mặc một cái, tiểu tử này sau khi đi một chuyến đến đại học C liền chết sống không chịu gọi cô là chị, cũng không biết là tật xấu gì.
Quá thất bại! Thời gian vận may liên tục của cô cũng quá ngắn đi? Tựa như phép thuật của cô bé lọ lem, qua 12 giờ, hết thảy đều trở lại ban đầu.
Âu Minh Hiên ngồi bên cạnh Hạ Úc Huân, tâm tình rất vui sướng khi người gặp họa nói, “Mặc, cậu còn nhìn không ra sao? Người nào đó chưa ra trận đã chết trước rồi!”
“Học trưởng, anh có tin vào linh hồn hay không?”
Hạ Úc Huân đột nhiên lên tiếng,dọa Âu Minh Hiên nhảy dựng.
“Em nhất kinh nhất sạ muốn hù chết anh có phải không! Cái gì mà linh hồn phụ thể! Đầu em bị thủy ngân vào phải không?”
Hạ Úc Huân lẩm bẩm tự nói, “Như thế nào có thể có người ban ngày cùng buổi tối tính cách khác xa nhau như vậy!”
Lời này Âu Minh Hiên nghe được trong lòng một trận hụt hẫng, “Buổi tối? Lãnh Tư Thần buổi tối là bộ dáng gì?”
“Ban ngày là công tử ôn nhuận như ngọc nhẹ nhàng, buổi tối…… Khụ…… Em làm gì phải nói cho anh! Một bên ngốc đi!” Hạ Úc Huân nói đến một nửa đúng lúc dừng lại.
Trong lòng thầm nghĩ, như thế nào ngày lang đêm sói, thằng nhãi này chẳng lẽ có hai nhân cách?
“Úc huân……” Âu Minh Hiên đột nhiên đem thân mình nghiêng qua, ép
hỏi: “Em có cùng anh ta…… Ở bên nhau hay không?”
Suy xét đến chỗ này còn có vị thành niên, Âu Minh Hiên lựa chọn cách nói vòng vo một chút.
Hạ Úc Huân cầm lòng không đậu mà nghĩ đến tối hôm qua Lãnh Tư Thần tà ác, hung thần đến mức máu tất cả đều vọt lên trên mặt.
“Các người đã……” Nhìn thần sắc của Hạ Úc Huân, Âu Minh Hiên hai tay nắm chặt thành quyền.
Bầu không khí này làm cho Nam Cung Mặc phía trước lái xe đều khẩn trương lên.
“Úc huân, anh nói bao nhiêu lần rồi, trước khi xác định được lòng anh ta, đừng đem chính mình giao cho anh ta! Không, cho dù anh ta cùng em nói ra tâm ý, em cũng không thể mặc anh ta đòi hỏi, anh ta một khi có được, em liền không có bất cứ giá trị gì.
Lời nói lsuc đàn ông đang cầu xin tình yêu là không thể tin nhất! Em rốt cuộc có hiểu hay không?” Âu Minh Hiên nhìn Hạ Úc Huân, ánh mắt đau lòng thật giống như món đồ vật mình thích nhất bị người khác làm hỏng rồi.
Nói ngắn gọn, ý Âu Minh Hiên muốn biểu đạt kỳ thật chính là: Hạ Úc Huân, em không được phép đem chính mình cho người khác! Uhm, chỉ có thể để lại cho anh!
Lời đàn ông lúc cầu xin tình yêu là không thể tin nhất…… Những lời nói của Âu Minh Hiên lặp lại trong đầu Hạ Úc Huân.
Thật là như vậy sao?
Nhưng, anh cuối cùng vẫn là không có ôm cô a!
Không đúng, đó là bởi vì cô đang trong kỳ sinh lý không tiện……
Nếu không phải bởi vì nguyên nhân này, anh thật sự sẽ ôm cô đi!
Cô thật sự chịu không nổi, chịu không nổi mỗi ngày vô cớ suy đoán tâm ý của anh như vậy.
Hạ Úc Huân cúi đầu, hai tay cắm vào giữa tóc, nói: “Chúng tôi không có ở bên nhau, chưa từng có!”
Bên nhau, cái từ này đối với cô mà nói, quá mức xa xỉ.