“Úc huân, ba rất tỉnh táo. Tuy rằng, ba cũng rất hy vọng con là con gái của ba, nhưng, con không phải.” Hạ Mạt Lâm cắt ngang cô, quyết tâm nói.
“Không, người gạt con! Con sao có thể không phải con gái người?” Hạ Úc Huân cố nén nước mắt, nói: “Ba, người đừng làm con sợ, cầu xin người… Con chỉ có mình người là người thân thôi!”
Một câu “Con không phải” của Hạ Mạt Lâm dễ dàng phủi sạch toàn bộ quan hệ của bọn họ, Hạ Úc Huân có cảm giác trời sụp đất nứt.
“Úc huân, nếu có thể nói, kỳ thật ba rất muốn ích kỷ mà gạt con cả đời. Nhưng, hiện tại ba ruột con cũng đã tìm tới cửa, bí mật này rốt cuộc giấu không được.
Ba ruột con…… Có tiền có thế, so với ta một giáo viên võ thuật vô dụng vẫn còn tốt hơn cả trăm cả ngàn lần, hắn có thể cho con cuộc sống tốt nhất.
Có câu nói hắn rất đúng, Úc Huân, con vốn là phải rất hạnh phúc, nhưng, lại bởi vì ta ích kỷ chôn vùi hết thảy những thứ hạnh phúc vốn nên thuộc về con!
Con bên ta hai mươi ba năm, ta đã thấy rất đủ, ta không nên lại tiếp tục chậm trễ con, cho nên, con……” Hạ Mạt Lâm nói cuối cùng đã khóc không thành tiếng.
Ông căn bản không cách nào tự tay đem cô đưa đến bên ba ruột cô.
Ông không nghĩ nói, thật sự không nghĩ tới nhanh như vậy liền nói cho hắn.
Trong lòng ông còn nghĩ, ít nhất để cho ông sau cùng còn được làm ba cô một ngày.
Nhưng, chỉ là ông trời cũng thấy ông quá ích kỷ.
Ông tự làm tự chịu mà nói cho cô mọi thứ này, kết thúc cơ hội cuối cùng của bọn họ.
Đây là Hạ Úc Huân lần thứ hai thấy Hạ Mạt Lâm khóc.
Lần đầu tiên, là lúc mẹ qua đời, một người đàn ông cứng rắn như vậy nằm ở bên người mẹ khóc như một đứa trẻ, khóc giống như toàn bộ thế giới đều sụp đổ.
Sau khi mẹ chết, tinh thần ông sa sút suốt một đoạn thời gian rất dài rất dài, mỗi ngày ngoại trừ uống rượu thì chính là đánh bạc.
Cô từ nhỏ đã phải tự chăm sóc mình, lại chăm sóc ba ba.
Hạ Mạt Lâm vừa uống say liền sẽ hồ ngôn loạn ngữ, thường xuyên đem cô đuổi ra khỏi
nhà, nói cô không phải người Hạ gia, nói đều là cô hại Nhược Hân.
Trong một đêm bão táp, Hạ Úc Huân bị đuổi ra ngoài, ngồi xổm trước cửa suốt đêm vũ, sáng hôm sau, Hạ Mạt Lâm tỉnh rượu phát hiện cô, cô đã sốt cao, cả người sắp không chịu được.
Ông nổi điên mà đem cô ôm vào bệnh viện, quỳ xuống xin bác sĩ cứu cô.
Cuối cùng, cô rốt cuộc sống lại.
Mà từ đó về sau, Hạ Mạt Lâm cũng khôi phục dáng vẻ bình thường, không bao giờ tự sa ngã nữa.
“Cái gì cha ruột? Cái gì bí mật? Con mặc kệ tất cả, người là ba con, ba duy nhất của con! Con ai cũng không cần! Nơi nào cũng không đi!” Hạ Úc Huân muốn nhịn toàn bộ hoảng loạn đau thương, toàn bộ nước mắt, muốn bình tĩnh lại.
Bởi vì, cô tin chắc chuyện này nhất định có hiểu lầm gì.
Nhưng, lúc nhìn Hạ Mạt Lâm gào khóc trước mặt cô, mọi hy vọng đều tan biến.
Cô vẫn luôn cho rằng Hạ Mạt Lâm là người duy nhất trên thế giới này cùng huyết mạch tương liên với cô.
Bọn họ là người thân đập nát xương cốt vẫn hợp gân cốt, toàn bộ thế giới, biển người mênh mông, chỉ có bọn họ là vĩnh viễn không thể tách rời.
Nhưng hiện tại, câu nói đầu tiên của ông đột nhiên liên tục cắt đoạn toàn bộ quan hệ trước đây của bọn họ.
Đó là bị nhổ tận gốc, đau tê tâm liệt phế.
Hạ Mạt Lâm thống khổ mà tránh né, cuối cùng hít sâu một hơi, run rẩy xuống tay đẩy cô ra, nói: “Đi đi! Ta không muốn lại liên lụy con, con không phải thích Lãnh Tư Thần sao? Sau khi trở về bên ba ruột con, con chính là thiên kim danh môn, môn đăng hộ đối với nó, thậm chí, Lãnh gia sẽ xin con gả cho nó……”