So với kích động vừa rồi, hiện tại tâm tình Hạ Úc Huân đã dần dần bình phục, vô lực mà ghé vào lan can lẩm bẩm, “Đúng vậy, là tôi quá ngây thơ rồi, xứng đáng có kết cục này. Truyện cổ tích đều là gạt người, không phải mỗi một con vịt con xấu xí đều có thể biến thành thiên nga trắng.”
Người đàn ông dựa lưng vào lan can, chống cằm, nhìn nghiêng khuôn mặt ưu thương của cô, ôn nhu an ủi nói, “Andersen nói, nếu bạn là trứng của một con thiên nga, như vậy cho dù sinh ra ở giữua một bầy vịt cũng không sao cả. Cho nên, cô chỉ là còn chưa chân chính phát hiện ra giá trị bản thân mà thôi.”
Hạ Úc Huân nhếch khóe miệng, nói: “Anh thật đúng là người biết an ủi.”
Nhìn mặt biển phập phập phồng phồng trước mắt, Hạ Úc Huân thần sắc mê ly, dường như lâm vào ảo giác nào đó, lẩm bẩm nói, “Cái gì trứng thiên nga a…… Cảnh ngộ đêm nay chỉ làm tôi nghĩ đến mỹ nhân ngư đáng thương mà thôi……
Tôi nhớ rõ trong sách có một đoạn miêu tả như vậy……
Nàng biết đây là một đêm cuối cùng nàng nhìn thấy hắn, vì hắn, nàng rời bỏ người trong gia tộc cùng gia đình mình, nàng giao ra thanh âm mỹ lệ của mình, nàng mỗi ngày chịu đựng đau khổ tận cùng, nhưng mà hắn lại một chút cũng không biết……”
Con ngươi Renault phản chiếu qua nước biển sóng nước lóng lánh, anh tiếp tục thì thầm, nói:“Đó là một đêm cuối cùng nàng có thể cùng hắn bên nhau hít thở chung một bầu không khí, đây là một đêm cuối cùng nàng có thể nhìn đại dương thâm trầm và bầu trời đầy sao……”
Hạ Úc Huân kinh ngạc mà nhìn anh, hỏi: “Anh cũng xem qua “Nàng tiên cá” sao?”
Renault gật gật đầu, nói: “Tôi cảm thấy mỹ nhân ngư thực ngốc, các cô gái không nên học nàng, cô không cảm thấy vậy sao?”
Hạ Úc Huân thần sắc dần dần ảm đạm xuống, cười khổ nói, “Đúng vậy, thực ngốc…… Anh biết không? Đây cũng là một đêm cuối cùng tôi và anh ấy ở bên nhau! A, thật là đáng mỉa mai, thẳng đến vừa rồi anh ấy mới nói cho tôi biết anh ấy phải cùng một cô gái khác đính hôn, tôi bây giờ mới biết được…… Hai ngày trước
đó tôi hạnh phúc vui sướng là buồn cười cỡ nào!”
Thấy vẻ mặt tự giễu của cô, Renault nhíu mày lại, anh suy tư, vừa nỗ lực khoa tay múa chân, vừa nói: “Cô đã xem qua “Cô nàng ngón cái” chưa? Cô chính là cô nàng ngón cái, người thương tổn cô chỉ là một con chuột đồng, mà tôi, muốn làm chim én nhỏ của cô.
Mùa đông giá lạnh hiện tại sắp tới, tôi muốn bay thật xa, bay đến đất nước ấm áp. Cô nguyện ý cùng tôi đi chứ? Cô có thể cưỡi trên lưng tôi, dùng lưng làm chỗ dựa vững chắc buộc chặt cô. Như vậy chúng ta liền có thể rời khỏi những con chuột đồng đáng ghê tởm, từ căn phòng tối tăm mà bay đi……
Xa xa, xa xa mà bay qua núi cao, bay đến một đất nước ấm áp……”
Nghe Renault khí chất vương tử cùng quý tộc cư nhiên đang thâm tình mà đọc diễn cảm truyện cổ tích, cô cảm thấy không khí có chút nhu hòa, nhưng lại có loại cảm giác quỷ dị nảy sinh.
Hơn nữa, người này cư nhiên đem Lãnh Tư Thần so sánh với chuột đồng…… Phốc……
Nói thật, rất giải hận.
Hạ Úc Huân nhịn không được xì một tiếng bật cười, đáp: “Ha ha, nhìn không ra anh lại hiểu biết về truyện cổ Andersen như vậy, quả thực đọc làu làu. Anh hẳn không phải là người Đan Mạch chứ?”
Không nghĩ tới hội ngộ được người đùa vui đến như vậy, nhẹ nhàng vui vẻ nói chuyện khiến cho Hạ Úc Huân dần dần đối với người đàn ông này thoạt nhìn cũng không chán ghét, dần mất đi cảnh giác cùng bài xích.
Đương nhiên, đây chỉ là mặt ngoài, cô ngầm thừa dịp anh thả lỏng cảnh giác chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào.
Renault thấy cô cười, cũng vui vẻ mà nở nụ cười, nói: “Thật vui khi có thể nhìn cô tươi cười. Cô thực thông minh, tôi thực sự là người Đan Mạch.”