Pudding bên cạnh vừa nhìn thấy Lãnh Tư Thần, oạch một tiếng từ trong lòng Hạ Úc Huân nhảy ra, chân chó lẻn đến bên chân Lãnh Tư Thần vẫy vẫy đuôi.
“Pudding, cút trở về đây!” Hạ Úc Huân hít hít cái mũi, lau nước mắt.
Pudding vừa nghe Hạ Úc Huân rống giận, lập tức nức nở một tiếng kẹp chặt cái đuôi chạy trở về, vẫn lưu luyến mà quay đầu nhìn thoáng qua Lãnh Tư Thần.
Lãnh Tư Thần thở dài, đi qua, khom lưng nhặt từng cái từng cái hành lý của cô, nói: “Tiểu Huân, trước hết đi với anh đã!”
Hạ Úc Huân cướp lại hành lý của mình, gắt gao ôm vào trong ngực, nói: “Tôi nơi nào cũng không đi!”
“Tiểu Huân……”
“Tôi không muốn nghe anh nói, anh tránh ra! Tất cả đều là tại anh, bây giờ tôi nhà cũng không được vào, anh vừa lòng chưa?” Giờ phút này Hạ Úc Huân tựa như một con thú nhỏ bị thương, thấy ai đều sẽ cắn một cái.
Biết hiện tại nói gì cô đều không nghe, Lãnh Tư Thần bực bội mà dạo bước qua lại, Hạ Úc Huân từ đầu tới đuôi đều không thèm đưa mắt nhìn anh.
Cuối cùng, Lãnh Tư Thần không thể nhịn được nữa cởi áo khoác, nặng nề mà ném trên mặt đất, gầm nhẹ nói, “Hạ Úc Huân, em kẻ lừa đảo này!”
Hạ Úc Huân vừa nghe lời này, bỗng nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt phẫn nộ, “Tôi là kẻ lừa đảo? Lãnh Tư Thần, anh ngậm máu phun người, cướp còn muốn kêu la bắt cướp hả!”
“Anh ngậm máu phun người?” Lãnh Tư Thần cười lạnh một tiếng, từng câu từng chữ mà hỏi ngược lại, “Là ai cùng anh cam đoan tuyệt đối sẽ không xúc động, kết quả chỉ trong chớp mắt liền nhảy lầu chạy trốn? Tính tình kíhc động còn chưa tính, cư nhiên còn trực tiếp chạy về, đem anh một mình ném ở bên kia, một chút đường sống cũng không để lại cho anh!”
Điên cuồng tìm cả một buổi tối, cuối cùng lại chỉ nhìn thấy cái tin nhắn kia của cô, trong lòng anh có bao nhiêu tức giận bao nhiêu lo lắng cô căn bản là không biết!
Hạ Úc Huân không cam lòng yếu thế mà phản bác, “Bây giừo thì sao? Chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn sao? Chỉ cho phép anh gạt tôi, còn tôi không thể lừa anh sao?”
Lãnh Tư Thần tự biết đuối lý, cũng biết cô hiện tại khổ sở trong lòng sẽ phát hỏa với mình cũng là điều khó tránh khỏi, cô sẽ tức giận dù sao so với việc dồn nén trong lòng mà phát bệnh vẫn còn tốt hơn.
Nghĩ đến đây, anh nỗ lực để mình bình tĩnh lại, bất đắc dĩ thỏa hiệp nói, “Được rồi, em hiện tại lừa cũng lừa rồi, có thể nguôi giận chưa?”
Hạ Úc Huân
quay đầu không để ý đến anh.
Lãnh Tư Thần dường như nghĩ đến cái gì, sắc mặt hơi trầm xuống hỏi: “Em như thế nào trở về?”
“Ai cần anh lo! Đừng cho là tôi không có anh thì không làm gì được!” Hạ Úc Huân tức giận mà nói.
Lời này nghe khiến trong lòng Lãnh Tư Thần một trận không thoải mái, nói: “Người kia Renault…… Em chú ý cách xa hắn một chút!”
“Anh sao lại biết Renault?” Hạ Úc Huân thần sắc kinh hãi.
“Tra chủ nhân số điện thoại sẽ biết.” Lãnh Tư Thần trả lời.
Người này không cố tình che giấu tung tích, bằng không anh có tra cũng không ra, điều này cũng phản ánh người đàn ông này kiêu ngạo và không hề sợ hãi.
Mặt khác, tên đầu trọc lúc trước mật báo cho anh cũng là như vậy mà điều tra ra.
Không thể tin được hắn cư nhiên là lão đại đầu trọc của nhóm người lần trước Lạc Vi thuê lại ngăn cản Hạ Úc Huân về công ty.
Lãnh Tư Thần làm cho hắn ở trong nước không được, hắn phải qua tay nhiều người đi Indonesia, sau khi qua bên kia cũng không tốt lắm, làm phục vụ ở quán ăn đêm.
Bất quá hắn lại một chút đều không cảm thấy có gì không tốt, sau khi rời xa cái vòng luẩn quẩn phức tạp cả ngày đánh đánh giết giết kia, ngược lại lại cảm thấy sự an bình xưa nay chưa từng có, cũng không cần vì duy trì hình tượng mà cố ý cạo trọc.
Đã từng có người rất không hiểu nói, hắn để tóc dài sẽ đẹp hơn.
Người kia còn nói, hắn không thích hợp làm nghề này.
Trên thực tế, cô nói đều chính xác.
Lúc trước không thể quang minh chính đại cùng cô đọ sức một lần, ngược lại để thủ hạ sau lưng đánh lén, vẫn luôn là điều hắn tiếc nuối.
Lúc hắn ở Wall nhìn thoáng qua cô, quả thực không thể tin được vào hai mắt của mình, không thể tin được cư nhiên lại thấy cô ở nơi này.
Lúc này đây, xem như hắn hoàn trả lại một đao trước kia đánh lén cô, nếu không cả đời này trong lòng hắn đều sẽ tiếc nuối.