“A……”
Hạ Úc Huân tự phát tự giác mà kể ra hoàn cảnh bi thảm, hành trình mạo hiểm mấy ngày qua của mình.
Vẻ mặt Tần Mộng Oanh vẫn luôn theo Hạ Úc Huân tự thuật mà biến hóa, Âu Minh Hiên cũng thỉnh thỏang nhíu mày nguyền rủa.
Nghe Hạ Úc Huân tự thuật, trong mắt Tần Mộng Oanh có đồng tình, có khâm phục, thậm chí là có chút say mê.
Cô gái này luôn là có thể sống oanh oanh liệt liệt, còn cuộc sống của bản thân mình vĩnh viễn là cục diện đáng buồn.
Tần Mộng Oanh hiểu ra, đây là thói hư tật xấu của nhân loại.
Con người luôn như vậy, hướng tới những thứ mình không có, lại không biết, kỳ thật người khác có lẽ cũng đang hướng tới những thứ mà mình đang có.
Người hiểu được sở thích và quý trọng bản thân mình có được, mới là người có thể được hạnh phúc.
“Chuyện chính là như vậy, em hiện tại bị ba đuổi ra ngoài, tạm thời cùng Lãnh Tư Thần ở chung. Ở bên phía đối diện chỗ này, lầu bốn!”
Âu Minh Hiên nghe vậy sắc mặt đặc biệt khó coi, “Hạ Úc Huân, em có biết ngày mai anh ta liền phải đính hôn hay không?”
“Uhm, biết.”
“Em có biết em bây giờ đang cùng anh ta sống chung bất hợp pháp hay không?”
“Biết.”
“Em có biết em ở chung với anh ta như vậy, sẽ huỷ hoại chính bản thân em hay không hả!” Âu Minh Hiên câu sau so với câu trước còn nghiêm khắc hơn.
“……”
Tần Mộng Oanh đánh vỡ bầu không khí căng thẳng giữa hai người, nói: “Tôi nghĩ, Lãnh Tư Thần khẳng định có suy tính của anh ta, nếu không Úc Huân sẽ không cùng anh ta ở bên nhau.”
“Anh ây hoà giải đính hôn với Bạch Thiên Ngưng chỉ là kế sách tạm thời, bất đắc dĩ.” Hạ Úc Huân rầu rĩ mà nói.
“Em tin sao?” Âu Minh Hiên hận không thể xông lên bóp chết cô.
“……” Hạ Úc Huân trầm mặc. Trừ bỏ tin anh, cô không có lựa chọn nào khác.
“Em có biết lần này bắt cóc em chủ mưu chính là Bạch Thiên Ngưng vị hôn thê của anh ta không? Chuyện này anh ta cũng biết, nhưng anh ta vẫn muốn cùng cô ta đính hôn! Anh ta có chút nào đem em để ở trong lòng sao?”
……
Âu Minh Hiên thao thao bất tuyệt mà mắng cô hơn hai giờ, không một câu lặp lại, Hạ Úc Huân trước sau không nói một lời.
“Đã khuya, đều đi về trước đi! Có chuyện gì, sáng mai lại nói.” Tần Mộng Oanh thừa dịp Âu Minh Hiên uống nước thật vất vả tìm được cơ hội cắt ngang
anh.
Lạc Lạc đã sớm nằm trong lòng cô ngủ rồi.
Hạ Úc Huân nhìn đồng hồ treo tường, nói: “Mới 10 giờ, em không quay về. Em không muốn ở một mình, chỉ cần một mình sẽ suy nghĩ lung tung. Chị Mộng Oanh, chị và Lạc Lạc đi ngủ đi! Em ngồi một lát liền tự mình trở về.”
“Học trưởng, anh mắng mãi hẳn là mệt rồi! Sớm một chút trở về ngủ đi!” Hạ Úc Huân săn sóc mà nói.
Âu Minh Hiên trừng mắt liếc cô một cái, đứng dậy rời đi, nói: “Hạ Úc Huân, anh nói cho em biết, anh sẽ không từ bỏ, anh tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn em nhảy vào biển lửa.”
Hạ Úc Huân ngầm thở dài, ai! Học trưởng, kỳ thật anh có thể nhắm mắt lại.
Âu Minh Hiên đi rồi, Tần Mộng Oanh rót cho Hạ Úc Huân một ly nước trái cây, ngồi xuống bên cạnh cô, nói: “Nếu trong lòng có gì không thoải mái, có thể nói với tôi.”
“Chị Mộng Oanh, chị là người tốt!” Hạ Úc Huân hít hít cái mũi, đáng thương hề hề mà đem đầu dựa qua đi.
Tần Mộng Oanh khẽ cười một tiếng, “Cô như vậy, giống như đúc lúc cô bị bệnh.”
“Chị Mộng Oanh, em vốn dĩ cảm thấy em nhìn người đàn ông mình thích cùng đính hôn với người khác đã đủ hiền huệ, không thể tin nổi chị so với em còn hiền huệ hơn!”
“Có ý gì?” Sắc mặt Tần Mộng Oanh có chút mất tự nhiên.
“Chị ấy! Vừa rồi vẫn luôn nói giúp học trưởng, còn cố ý phủi sạch quan hệ giữa các người, sợ em hiểu lầm.”
“Tôi nói chính là sự thật a!”
“Chị Mộng Oanh, không phải em nói chị, quá hiền lành khẳng định sẽ có hại. Chị suy nghĩ bị động như vậy, thích thì phải ra sức thực hiện chứ! Cho dù chị không suy nghĩ cho bản thân, cũng nên vì Lạc Lạc mà suy nghĩ a! Lạc Lạc không có ba đáng thương biết bao!”
Tần Mộng Oanh trong lòng giật mình, nói: “Tôi và anh ấy đã sớm đã kết thúc, hơn nữa, việc này và Lạc Lạc không có quan hệ!”