Hạ Úc Huân chỉ vào chính mình, nói: “Em? Em đã bôi rồi!”
“Đồ ngốc, còn không hiểu? Ngu ngốc chết em!” Lãnh Tư Thần lại gần nhẹ mổ môi cô.
“……” Hạ Úc Huân cuối cùng hiểu ra, lập tức mặt đỏ đến tận cổ.
Vô tâm như cô, lại không kinh nghiệm cái gì cũng không hiểu, cùng người không biết xấu hổ này ở bên nhau, thời thời khắc khắc đều giống như đua xe ở núi, cô vĩnh viễn không biết ngay sau đó là mạo hiểm kích thích như thế nào chờ cô.
Lãnh Tư Thần nghiêm túc mà trang điểm lại cho cô, lại sửa sang váy áo hỗn độn của cô, từng nút từng nút chuyên chú mà cài lại, rồi nói: “Được rồi, chúng ta tách ra đi, em đi ra ngoài trước đi!”
Hạ Úc Huân xấu xa mà cười, “A Thần, dáng vẻ anh vừa rồi rất đẹp trai nha! Rất có mị lực!”
Lãnh Tư Thần nhướng mày, “Nói như thế nào? Chẳng lẽ anh ngày thường không mị lực?”
“Anh chưa nghe nói qua sao? Đàn ông lúc gợi cảm nhất, có mị lực nhất, không phải lúc cởi quần áo cho bạn, mà là lúc mặc quần áo cho bạn!”
Hạ Úc Huân nói xong vén váy, liền nhanh như chớp chạy ra ngoài.
-
Trong đại sảnh.
Thấy Hạ Úc Huân chậm chạp không trở về, Âu Minh Hiên có chút lo lắng hỏi Tần Mộng Oanh: “Cô ấy không phải cùng cô đi sao? Sao cô lại về trước?”
“Chúng tôi…… Gặp Lãnh Tư Thần, anh ấy nói có chuyện muốn nói với Úc Huân, cho nên……”
“Cái gì? Cô sao lại không nói sớm?” Sắc mặt Âu Minh Hiên kịch biến, đứng lên, đang muốn đi tìm cô, Hạ Úc Huân đã trở lại.
Nhìn cô dáng vẻ xuân tâm nhộn nhạo, không nói cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
“Em còn biết đường trở về? Ở toilet có phải rất thoải mái hay không, vui đến quên cả trời đất chứ gì?” Âu Minh Hiên âm dương quái khí mà châm chọc.
Hạ Úc Huân tâm tình rất tốt, mặc kệ anh, trực tiếp làm lơ.
Cũng không biết Lãnh Tư Thần nói gì, dăm ba câu liền đem cô thu phục. Nha đầu đáng chết này, nhất định phải bị Lãnh Tư Thần ăn đến gắt gao.
Tầm mắt Âu Minh Hiên trong lúc vô tình rơi xuống nơi nào đó trên thân thể Hạ Úc Huân, hai tròng mắt cơ hồ đã có
thể phun ra lửa.
Chú làm sao vậy? Một bộ ăn thịt người?
Nam Cung Mặc theo tầm mắt Âu Minh Hiên nhìn qua, sau đó hiểu ra, ho nhẹ một tiếng, vùi đầu nhấp ngụm rượu.
Cảm giác được ánh mắt Âu Minh Hiên quá mức nóng cháy, Hạ Úc Huân che lại ngực mình, hỏi: “Âu Minh Hiên, mắt anh nhìn đi đâu đấy hả?”
Tần Mộng Oanh cũng phát hiện, ghé vào bên tai Hạ Úc Huân nhỏ giọng nói: “Úc huân, cúc áo em…… Sai vị trí!”
“Sai…… Sai vị trí……” Hạ Úc Huân cúi đầu.
Quả nhiên, cái nút thứ nhất lại cài vào lỗ thứ hai, mặt sau hoàn toàn sai vị trí.
Bất quá, không nhìn kỹ, thật đúng là nhìn không ra.
Cúc áo là Lãnh Tư Thần giúp cô cài, không thê rnào tên kia sẽ phạm sai lầm trẻ con như vậy.
Trừ phi…… Anh là cố ý!
Cố ý cài sai, cố ý để mấy người Âu Minh Hiên biết vừa rồi đã xảy ra cái gì!
A a a! Cái tên đại ma đầu siêu cấp phúc hắc này!
Hạ Úc Huân mặt âm trầm, không thể không đi toilet một chuyến…… Sửa sang lại quần áo.
Lúc đi toilet vừa lúc Lãnh Tư Thần từ bên kia đi tới, hai người gặp thoáng qua, Hạ Úc Huân hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái.
Người đàn ông này sao lại ấu trĩ như vậy!
Lãnh Tư Thần không lung túng ngược lại còn cảm thấy vinh quang, cười hệ tnhư yêu nghiệt, sau đó khiêu khích mà nhìn về phía Âu Minh Hiên, dường như đang tuyên thệ quyền sở hữu của mình.
Lúc Hạ Úc Huân sửa sang lại váy áo xong trở về vũ hội vừa lúc bắt đầu.
Trận đầu mở màn khiêu vũ tất nhiên là Lãnh Tư Thần cùng Bạch Thiên Ngưng nhảy.
Dưới ánh đèn, vũ bộ của hai người ăn ý mà duy mĩ.
Tần Mộng Oanh bất động thanh sắc mà cầm tay Hạ Úc Huân.