Trong mắt anh, tình yêu cùng quyền thế và tiền tài cũng không mâu thuẫn.
Trong giá trị quan của anh, mặc kệ là tình thân, tình bạn, hay là tình yêu, đều cần được thành lập trên cơ sở vật chất.
Tuy rằng cô gái kia cho anh tình yêu, nói cho anh thứ đáng giá theo đuổi trong cuộc sống cũng không phải chỉ có ích lợi, nhưng, tình yêu vĩnh viễn không phải là quan điểm chính trong sinh mệnh, cái gì cũng đều có thể thay đổi, chỉ có tiền tài cùng quyền thế mới là thứ vĩnh hằng bất biến nhất trên thế giới này.
Không có những thứ đó, anh phải làm sao bảo vệ người quan trọng nhất của anh?
Dọc theo đường đi Lãnh Tư Thần không ngừng gọi điện thoại, gọi mấy chục cuộc điện thoại cũng không ai nghe.
Cô gái đáng chết này, rõ ràng khởi động máy, cư nhiên không nghe.
Lãnh Tư Thần ngập tràn lửa giận, bão táp một đường chạy nhanh về chung cư Cẩm Uyển.
Vừa ngừng xe, lập tức chạy về.
Lúc leo đến tầng thứ ba, anh lại đột nhiên dừng bước, có chút sợ hãi cảnh tượng lát nữa sẽ nhìn thấy.
Trong lòng miên man suy nghĩ, lỡ như xảy ra cái gì ngoài ý muốn, lỡ như cô không trở về, lỡ như Renault đi theo sau lúc Nam Cung Lâm đi rồi……
Nắm chặt chìa khóa trong tay, Lãnh Tư Thần hít sâu một hơi, hướng lầu bốn đi lên.
Vừa leo lên vừa tiếp tục gọi vào di động của cô.
Trong lúc mơ hồ, anh nghe được một trận tiếng chuông di động quen thuộc, cùng lúc đó, anh đi đến lối rẽ cầu thang, ngẩng đầu, nhìn thấy một thân ảnh nho nhỏ cuộn tròn.
Lãnh Tư Thần thật sự khó có thể miêu tả tâm tình mình giờ phút này.
Sợ đánh thức cô, bước chân dồn dập bỗng nhiên trở nên mềm nhẹ, đi từng bước một, thẳng đến khi đến trước mặt cô.
Anh ngồi xổm người, than nhẹ một tiếng, nha đầu này vẫn luôn mơ mơ màng màng, khẳng định là không mang chìa khóa.
Đêm thu thực lạnh, Hạ Úc Huân lạnh khẽ rúc thân mình, sau khi Lãnh Tư Thần tới gần, nếu là bình thường, cô nhất định sẽ theo bản năng đến dựa vào nơi gần nguồn nhiệt, nhưng, trong lúc hôn mê Hạ Úc Huân lại thống khổ mà cau mày trốn vào một góc.
Lãnh Tư Thần bất đắc dĩ mà nhìn cái người rúc trong góc tường kia, đem cô
nhẹ nhàng bế lên, để khuôn mặt nhỏ lạnh cóng dán vào da thịt ấm áp của mình.
Mới vừa đi vào nhà, pudding ngủ gật lập tức tỉnh lại, vui vẻ mà một đường đi theo Lãnh Tư Thần đến phòng ngủ.
Lãnh Tư Thần đem Hạ Úc Huân đặt lên giường, pudding vừa định nhảy lên đã bị Lãnh Tư Thần xách cổ thả lại trong ổ, nói: “Đây mới là chỗ ngủ của mày, đó là địa bàn của tôi, hiểu chứ?”
Lãnh Tư Thần vẻ mặt hung ác dọa pudding sợ tới mức nức nở vài tiếng ngoan ngoãn rúc vào trong ổ.
Lãnh Tư Thần nhìn Hạ Úc Huân ngủ yên, vuốt tóc mái trên trán cô, vừa định hôn cô, Hạ Úc Huân cố ý trở mình.
Lãnh Tư Thần không để ý nhiều, đi thẳng đến phòng tắm tắm rửa một cái.
Sauk hi tắm rửa sạch sẽ, anh ngồi vào mép giường, tới gần cô, hơi thở thơm mát sau khi tắm gội ập vào trước mặt.
Tiếp theo, anh ghé vào bên tai cô từ từ nói: “Như vậy có thể chứ?”
Nói xong liền cúi người ngậm môi cô, Hạ Úc Huân mở to mắt, cứ như vậy nhìn anh.
“Không giả bộ ngủ nữa sao?” Lãnh Tư Thần cười khẽ.
Hạ Úc Huân không có vẻ mặt gì, chỉ là ngơ ngẩn mà nhìn anh.
“Vì sao không nhận điện thoại của anh?” Lãnh Tư Thần nhíu mày hỏi.
“Ngủ rồi.” Cô rúc vào chăn, chỉ còn lại nửa khuôn mặt lộ ở bên ngoài.
“Úc huân, tối hôm qua……” Lãnh Tư Thần ý muốn giải thích.
“Tôi muốn ngủ!” Hạ Úc Huân trực tiếp dùng chăn che đầu lại, nói: “Thật sự rất buồn ngủ……”
“Nhưng, anh phải nói cho em biết, chuyện tối hôm qua……”
“Tôi đều biết, biết……” Hà tất lặp lại lần nữa, hà tất phải ở trong lòng tôi đâm thêm một nhát.
Lãnh Tư Thần than nhẹ một tiếng: “Em biết thì tốt rồi.”