Fuck! Cô bé nữ chính kia thì ra không phải xảy ra tai nạn xe cộ, mà là lâm trận bỏ chạy rồi!
Nữ chính là một người thân thể mập mạp, mặt đầy rỗ, nốt ruồi bà mối siêu cấp vô địch xấu xí, tên gọi Như Hoa.
Nam Cung mặc, em cũng quá tổn hại đi! Cư nhiên viết ra loại nữ chính này!
Nữ chính không phải đều là hội tụ muôn vàn ưu ái cả đời mới đúng sao?
Bất quá, lúc Hạ Úc Huân bắt đầu xem kịch bản, liền hoàn toàn bị hấp dẫn.
Kịch bản này chuẩn bị thật sự nghiêm túc, mặt trên viết rất nhiều trọng điểm cùng chú thích, làm Hạ Úc Huân xem cảm thấy rất gần gũi.
Đây là một câu chuyện xưa cũ kỹ.
Chuyện xưa xảy ra ở một thôn nhỏ miền núi.
Cô gái xấu xí Như Hoa yêu một chàng trai tuấn tú Ngọc Thụ, Ngọc Thụ lại thích một cô gái xinh đẹp nhất thôn tên Thiên Thiên.
Cho dù Ngọc Thụ lần lượt mà cự tuyệt, cô gái xấu xí vẫn bám riết không tha mà đối tốt với hắn, mấy chục năm vẫn như một ngày.
Kết cục cuối cùng thực viên mãn, Ngọc Thụ bị Như Hoa làm cho cảm động, hai người ở bên nhau.
Hạ Úc Huân ngồi xếp bằng ngồi trên sô pha, lật từng tờ kịch bản, căn bản không có cố tình mà lướt qua, bởi vì, những câu chữ đó, những tình cảm đó giống như khế đất nhà cô vậy.
Mở ra danh sách diễn viên.
Như Hoa: Lý Kiều Kiều đóng vai. Đây hẳn là cô gái lâm trận bỏ chạy kia.
Ngọc Thụ: Âu Minh Hiên đóng vai!?
Nhìn đến nơi này, Hạ Úc Huân trừng lớn hai mắt, các người đùa giỡn tôi sao! Quá khoa trương đi? Sao lại nam nữ chính tất cả đều dùng ngoại viện?
Tiếp tục nhìn xuống……
Thiên Thiên: Ngải Đóa Đóa. Để nha đầu điên kia vào vao Như Ngọc, có thể được không?
Phía dưới còn có người liên can cùng đạo cụ.
Nam Cung mặc không có đóng bất cứ vai nào, tên kia cư nhiên là biên kịch.
Cô thật sự là a a a……
Lúc Lãnh Tư Thần từ bên ngoài trở về đã 12 giờ đêm, trên bàn bày ra đồ ăn đã nguội lạnh, mà Hạ Úc Huân cư nhiên cuộn tròn trên sô pha khóc rống.
Lãnh Tư Thần hoảng sợ, hỏi: “Tiểu Huân, làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Hạ Úc Huân trong lòng ngực ôm kịch bản, thút tha thút thít nức nở, đáp: “Không có việc gì, tôi xem kịch bản a…… A a a…… Quá cảm động……
Mặc thật rất có tài……”
“Mặc? Nam Cung Mặc sáng tác?” Lãnh Tư Thần lúc này mới nhìn thấy kịch bản trong tay cô, thì ra nha đầu này xem kịch bản rồi khóc.
“Đúng vậy!”
“Nam Cung Mặc sao lại đi viết kịch bản?”
“Cậu ta hình như gia nhập nhóm kịch của trường, bất quá nữ chính của bọn họ chạy mất, thật sự tìm không thấy người thay thế, cho nên liền mời tôi giúp một chút.” Hạ Úc Huân giải thích.
Lãnh Tư Thần nhìn mặt bìa kịch bản, “Một gốc cây nở hoa”, nhóm kịch Linh Tê đại học C.
Nha đầu này, tốt nghiệp hơn nửa năm còn hệt như trẻ con, thích cùng mấy đứa trẻ chơi với nhau.
Bất quá, chỉ cần cô vui vẻ thì tốt rồi.
-
Sáng hôm sau.
“Anh hôm nay phải đi làm đúng không?” Cô nằm ở trên giường, mơ mơ màng màng mà nhìn Lãnh Tư Thần trước gương sửa sang lại quần áo.
Động tác Lãnh Tư Thần dừng lại một chút, đáp: “Uhm, phải đi làm. Mấy người bạn cùng nhau chuẩn bị phòng làm việc.”
“Giữa trưa trở về chứ?”
“Không trở lại.” Lãnh Tư Thần đáp có chút gian nan.
Ở trước mặt người khác, có lẽ anh còn có thể ngụy trang như cá gặp nước, nhưng đứng trước mặt cô, nhìn đôi mắt thuần tịnh của cô, nói những lời này, luôn có loại cảm giác phạm tội.
Cho dù chủ ý của anh là không muốn cô mỗi ngày đều ở cùng Bạch Thiên Ngưng mà thương tâm.
“A.” Hạ Úc Huân đi qua, tiếp nhận cà vạt trong tay anh, nói: “Tôi giúp anh.”
Mèo hoang của anh vì anh mà ngày càng trở nên đáng yêu, Lãnh Tư Thần khó kìm lòng nổi, cúi người đột nhiên không kịp phòng ngừa mà phủ lên môi cô.
Hạ Úc Huân động tác dừng lại: “Ưm, đừng nháo……”
Anh lại không nghe, đáp: “Không được trốn……”