Nửa giờ sau, mọi thứ đều chuẩn bị ổn thoả, mọi người rốt cuộc bắt đầu tập luyện.
Trong quần áo Hạ Úc Huân nhét xốp, khuôn mặt vẽ lên hệt như đầu heo.
Màn đầu chính là diễn cảnh khóc.
Ngọc Thụ ném vỡ ngọc bội như ý mà Như Hoa đưa cho hắn, khinh thường mà liếc nhìn cô một cái, sau đó ôm lấy Thiên Thiên rời đi.
Ngọc Thụ: “Như Hoa, đủ rồi! Tôi nói rất nhiều lần rồi, tôi không thích cô! Về sau đừng cứ quấn lấy tôi!”
Thiên Thiên: “A Thụ, cô gái này thật không biết xấu hổ!”
Ngọc Thụ: “Đừng để ý đến cô ấy, nhìn thấy khuôn mặt kia liền ghê tởm!”
Thiên Thiên: “A Thụ, anh thật đáng thương, sao lại bị con cóc như vậy coi trọng!”
Như Hoa quỳ gối sau hai người, nhặt lên khối ngọc bội vỡ vụn kia lên.
Đó là cô ở miếu Nguyệt Lão cầu được, xếp hàng suốt một ngày một đêm.
Cô đã nhớ không rõ chính mình là lần thứ bao nhiêu làm cái việc ngốc nghếch như vậy, cũng không nhớ nổi chính mình là lần thứ bao nhiều bị tổn thương tàn nhẫn như vậy.
Mỗi lần sắp chống đỡ không nổi, cô liền sẽ nhớ tới khi còn nhỏ mình bị khi dễ, Ngọc Thụ vì cô bênh vực kẻ yếu.
Khi đó, kỳ thật Ngọc Thụ cùng Như Hoa quan hệ rất tốt, hai người hai đứa nhỏ vô tư, coi như thanh mai trúc mã.
Như Hoa mặc kệ có cái thứ tốt đều sẽ cho Ngọc Thụ trước tiên, Ngọc Thụ cũng giúp cô đánh những đứa trẻ hư bắt nạt cô.
Mỗi lần Như Hoa bởi vì mặt mũi mình thương tâm khóc thút thít, Ngọc Thụ đều sẽ nói với cô, cô là cô bé xinh đẹp nhất trên thế giới.
Nhưng, theo tuổi tác dần lướn lên, hắn bắt đầu có ý thức xấu đẹp, mà cô bé bên cạnh này không thể nghi ngờ là xấu xí bất kham.
Dần dần, hắn cũng bị người cười nhạo, cho đến một ngày, một cô gái xinh đẹp nhất trong thôn Thiên Thiên nói thích hắn, tất cả con trai đều hâm mộ mà nhìn hắn, hắn cảm giác được hư vinh xưa nay chưa từng có.
Vì thế, hắn không chút do dự vứt bỏ cô bé chỉ có thể cho hắn sự sỉ nhục kia.
Như Hoa rất xấu, thật sự rất xấu.
Giờ phút này, cô cố nén nước mắt, si ngốc nhìn ngọc bội trong tay, hồi ức năm đó, sau đó gắt gao cắn môi, nước mắt rốt cuộc nhịn không được rơi xuống như những mảnh ngọc bội vỡ vụn.
Khóc thút
thít, lại không tiếng động.
Dáng vẻ thương tổn tuyệt đối vì yêu lại khiến người ta hoàn toàn bỏ qua dung mạo của cô, trong lòng chỉ còn lại đau lòng cùng quặn thắt.
Lời bộc bạch: Nhìn anh, cô trở nên rất thấp rất thấp, thấp như bụi bậm, nhưng trong lòng cô là vui mừng, từ bụi bặm lại nở ra hoa.
Mọi người đều chấn kinh, hoàn toàn không nghĩ tới cô cư nhiên có thể diễn đúng đến như thế, hơn nữa nói khóc liền khóc ra, nước mắt nhân tạo đã chuẩn bị trước đó, hành tây mù-tạc, cái gì cũng chưa dùng tới.
Âu Minh Hiên bĩu môi, khoanh tay trước ngực, nói: “Cho dù em có che đậy, cảnh này không có nhiều lời kịch, cảnh tiếp theo có thể không dễ dàng như vậy!”
Nhưng tập luyện kế tiếp càng khiến mọi người mở rộng tầm mắt.
Những người khác mặc kệ chuẩn bị rất tốt, thật sự sau khi lên sân khấu vẫn là sẽ có chỗ này chỗ kia sai, Hạ Úc Huân lại một lần NG đều không có, hơn nữa nhập diễn nhanh vô cùng.
“Hạ học tỷ, chị quả thực chính là diễn viên thiên bẩm.”
“Hạ học tỷ, chị không đi làm diễn viên quả thực là tổnt hất cho giới giải trí!”
“Kỹ thuật diễn chủa chị quả thực kinh thiên địa quỷ thần khiếp, quá sinh động! Cho dù là lúc không khóc, nhìn ánh mắt chị cũng có thể cảm giác được chị vì ái tình mà thương tổn bi ai……”
……
Nghe mọi người khoa trương khen tặng, Hạ Úc Huân bất đắc dĩ mà cười cười, nói: “Là kịch bản của Mặc viết quá tốt! Chị tương đối có cảm xúc để nhập vai mà thôi.”
Nam Cung Mặc liếc mắt nhìn Âu Minh Hiên đang phát điên kia một cái, nhướng mày, nói: “Thấy chưa? Đây là hiệu suất!”
Âu Minh Hiên đang muốn nói chuyện, đột nhiên nhìn thấy Hạ Úc Huân sắc mặt đột nhiên trở nên vô cùng tái nhợt, sau đó, trơ mắt nhìn cả người cô ngã xuống.