Suốt một ngày, từ ban ngày đến chạng vạng, Lãnh Tư Thần cực kiên nhẫn mà bồi cô chơi toàn bộ trò chơi trong công viên.
Hạ Úc Huân vốn dĩ không có tinh thần, đến cuối cùng tâm tình cũng dần dần tốt hơn chút.
Nhưng trong lòng trước sau vẫn có một tảng đá lớn đè nặng, tay không tự giác mà vuốt di động trong túi.
“Thích bong bóng sao? Anh đi mua cho em một cái!” Lãnh Tư Thần săn sóc hỏi.
Giờ phút này Hạ Úc Huân một tay cầm một cây kẹo bông thật lớn, một tay khác cầm xiên bạch tuộc viên nhỏ, mực nướng, bắp luộc và các loại ăn vặt khác.
“Uhm.” Hạ Úc Huân thất thần gật gật đầu, sau đó nhìn anh chạy đến phía đối diện cách đó không xa.
Có nên thừa dịp này giở cho Renault một tin nhắn hay không đây?
Nhưng Lãnh Tư Thần có dễ dàng để cô rời khỏi hay không? Biết rõ tình huống hôm nay nguye hiểm như vậy, cô vô cùng có khả năng nhân cơ hội chạy trốn……
Nếu lần này thất bại, như vậy lần sau cô càng không có cơ hội, cần phải một lần thành công mới được, cho nên cô phải cẩn thận.
“Mẹ mẹ ơi… Kẹo bông…… Mẹ con muốn ăn kẹo bông……”
Hạ Úc Huân đang suy nghĩ bị thanh âm một cậu bé cắt ngang.
Cô cúi đầu, nhìn thấy một nhóc con mặc quần yếm, đầu kiểu dưa hấu đang đứng ở trước mặt cô, mắt trông mong nhìn một đóa lớn kẹo bông đủ màu sắc……
Cậu bé mới khoảng ba bốn tuổi, hai má mũm mĩm, miệng đều sắp chảy nước miếng, thoạt nhìn đặc biệt đáng yêu.
Tim Hạ Úc Huân tức khắc mềm nhũn, đang muốn đem kẹo bông cho bé, mẹ cậu bé vài bước đuổi theo tới, một tay đem cậu kéo qua.
“Con đứa nhỏ này, mẹ không phải đã nói với con rồi sao, nơi này người nhiều, không được chạy loạn, lỡ như mẹ lạc mất con thì làm sao bây giờ!”
“Mẹ, kẹo…… Kẹo bông…… Bạch tuộc viên nhỏ…… Hotdog…… Thịt nướng……” Cậu bé đã nước miếng tràn lan.
Bi kịch chính là trong tay Hạ Úc Huân cầm tất cả đều là đồ ăn, quả thực là quá dụ hoặc.
Bởi vì cô gần đây có chút gầy, cho nên Lãnh Tư Thần luôn tìm mọi cách để cô ăn nhiều, dọc theo đường đi tay cô đều đã sắp cầm không nổi.
Mẹ cậu bé xin lỗi nói, “Tiểu thư, thật ngại quá, nhóc con nhà tôi là tiểu tham ăn, vừa thấy đồ ăn ngon liền không chịu đi, những thứ này cô mua ở đâu vậy?”
“Ở ngay bên kia không xa, tất cả đều là bán đồ ăn vặt.” Hạ Úc Huân chỉ phương hướng.
Mẹ cậu bé liên tục nói lời cảm ơn, lôi kéo cậu bé đang lưu luyến đi
mất.
……
Lúc Lãnh Tư Thần trong tay cầm một quả bong bóng về, nhìn thấy Hạ Úc Huân đang nhìn về một nơi nào đó xuất thần.
“Tiểu Huân, làm sao vậy? Nhìn cái gì?”
“Không có gì.” Hạ Úc Huân phục hồi tinh thần lại, thần sắc rõ ràng không có tinh thần như vừa nãy.
Lãnh Tư Thần nheo hai mắt, lại nhìn về phía cô vừa nhìn một cái, thấy một người phụ nữ dắt một cậu bé ba bốn tuổi mũm mĩm tới chỗ bán ăn vặt……
Lãnh Tư Thần trong nháy mắt ý thức được cô vì cái gì đột nhiên tâm tình suy sụp.
Anh biết Hạ Úc Huân thích trẻ con biết bao, biết chuyện kia với cô đả kích lớn thế nào, cho dù qua lâu như vậy, cô nhìn như chẳng hề để ý, nhưng kỳ thật chỉ là đem tổn thương che giấu đi.
Lãnh Tư Thần cầm lấy đồ ăn vặt trong tay cô giúp cô xách theo, sau đó đem bong bóng vừa rồi mua về đưa cho cô, nói: “Một quả cuối cùng, bị anh cướp được.”
Hạ Úc Huân nhìn quả bong bóng hình trái tim màu đỏ, có chút dở khóc dở cười, đối với Lãnh Tư Thần mà nói, mua loại đồ vật này thật đúng là khó xử anh.
Vừa rồi cô thất thần, cũng không chú ý bong bóng này rốt cuộc là hình dáng gì lại khiến anh đi mua.
“Cám ơn.” Hạ Úc Huân nhận lấy, kết quả không cầm chắc, quả bong bóng kia tức khắc bay lên không trung, rất nhanh biến mất không thấy nữa.
Lãnh Tư Thần mày nhíu chặt, nói: “Anh lại đi mua cho em một cái khác, nơi khác có thể còn có người bán.”
“Không cần!” Hạ Úc Huân giữ chặt anh, nói: “Bất quá chỉ là một quả bong bóng mà thôi! Mà tôi cũng sắp không có tay để cầm!”
Lãnh Tư Thần lúc này mới từ bỏ, nhưng tâm tình xem ra vẫn có chút tích tụ.
Bất quá anh rất nhanh liền lấy lại tinh thần, hơi có chút khẩn trương mà nói, “Tiểu Huân…… Chúng ta…… Chúng ta đi ngồi cái kia đi?”
Hạ Úc Huân theo ánh mắt Lãnh Tư Thần nhìn qua, thấy được vòng đu quay màu vàng ngay giữa công viên giải trí……